Liên kết

31 thg 12, 2010

Thơ tình IT

Đừng tưởng Internet chỉ là một thế giới khô khan và lạnh lẽo bởi những ô vuông màn hình, những dây nhợ hay con số vô cảm (1001110) những căn phòng chật hẹp tách con người ra khỏi thế giới sống động... Nếu khám phá chắc chắn không ít người sẽ ngỡ ngàng nhận ra máy tính cũng có tâm hồn, có trái tim...

Xưa nay, những hoa, cỏ, mây, gió, dòng sông, con đường... là chất liệu muôn đời của thơ ca, là những hình ảnh vô cùng đẹp để các thi sĩ thổi tình mình vào đó. Nhưng từ khi xuất hiện cái computer và modem, cùng hàng loạt thuật ngữ của Internet như Yahoo, mail, PM (private message), online, offline, log in, log out, download, erro, shutdown... thì cũng xuất hiện luôn một “phong trào” thơ ca về mạng.

Với những hình ảnh hoàn toàn mới lạ nhưng không thiếu chất “tình”, tuy chưa được giới thi ca nhìn nhận như một “trường phái” làm “hiện đại hóa” bộ mặt thơ ca trong thời đại Internet, song cũng có thể là một món ăn tinh thần thú vị cho những người say sưa dạo chơi trên mạng. Mà chẳng hiểu vì sao, dù là thơ về “mạng mẽo”, dù là thơ về computer tưởng chừng khô như ngói, vậy mà chạy đâu cũng không thoát được cái chữ “tình”.

THƠ TÌNH BÊN COMPUTER

Có nhiều khi gục đầu bên KeyBoard
Anh vô tình nhấn Shift viết tên em
Anh yêu em mà em chẳng Open
Mở cửa trái tim và Save anh vào đó
Cửa nhà em, mẹ đã gài Password
Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall
Nhớ lần đầu khi đưa em về Home
Anh hôn trộm liền xơi ngay một Tab
Anh bàng hoàng quay xe BackSpace
Ngoái nhìn em mà chẳng thể Ctrl
Anh tức giận khi thấy một thằng Alt
Cứ Insert mỗi khi mình nói chuyện
Có nhiều khi muốn thẳng tay Delete
Nhưng vì em, anh nuốt giận Cancel
Anh biết anh chỉ là Hacker nghèo
Còn hắn có @ và Esc
Em thích hắn làm lòng anh Space
Bước thẫn thờ chìm xuống vực PageDown
Em vội bước ra đi quên Logoff
Chẳng một lời dù chỉ tiếng Standby
Em quên hết kỷ niệm xưa đã Add
Quẳng tình anh vào khoảng trống Recyclebin
Anh vẫn đợi trên nền xanh Desktop
Bóng em vừa Refresh hồn anh
Từng cú Click em đi vào nỗi nhớ
Trong tim anh... Hardisk dần đầy
Anh ghét quá, muốn Clean đi tất cả
Nhưng phải làm sao khi chẳng biết Username
Hay mình sẽ một lần Full Format...
Em đã change Password cũ cọ̀n đâu!
Anh sẽ cố một lần, anh sẽ cố...
Sẽ Retry cho đến lúc Error
Nhưng em hỡi làm sao anh có thể
Khi Soft anh dùng đã hết Free Trial !
Hình bóng em vẫn mãi Default..

Bạn thấy không, sinh viên IT cũng có yêu đời lắm đó chứ :d. 

Tết

Năm nay, tôi sẽ làm mọi việc có thể, để có thể trở về đón tết bên gia đình bên bạn bè, và tôi đang háo hức chờ đợi từng ngày trôi qua...........



.........
Well I'm going home,
Back to the place where I belong,
And where your love has always been enough for me.
........

24 thg 12, 2010

Noel trên mọi nẻo đường

không khí noel đến với mọi người mọi nhà

 








Noel huyền ảo, dòng người tràn xuống đường đổ về các nhà thờ tham gia đêm hội mừng Chúa Giáng Sinh.....

23 thg 12, 2010

Ngày hôm nay




Ngày hôm nay, tôi sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng. Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác


Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.


Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.


Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.


Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.


Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.


Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.


Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi sẽ làm tâm hồn và trí óc mình phong phú, mạnh mẽ hơn bằng cách học một cái gì đó có ích, đọc một cuốn sách hay, vận động cơ thể và ăn mặc ưa nhìn hơn.



Ngày hôm nay, tôi sẽ có một danh sách những việc cần làm. Tôi sẽ nỗ lực nhất để thực hiện chúng và tránh đưa ra những quyết định vội vã hay thiếu kiên quyết


Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.


Ngày hôm nay, tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà tôi lựa chọn và đặt niềm tin. Tôi hiểu rằng, khó khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để tôi chinh phục và vượt qua


Ngày hôm nay, tôi sẽ sống hạnh phúc. Tôi sẽ trải rộng lòng để cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống, để yêu thương và tin tưởng những người tôi yêu quý, và những người thương yêu tôi. Tôi sẽ làm những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc: xem một bộ phim hài, làm một việc tử tế, giúp đỡ một ai đó, gửi một chiếc thiệp điện tử, nghe một bản nhạc yêu thích...


Và hôm nay, ngay bây giờ, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích - bất kể ngày hôm qua như thế nào.
Bạn cũng vậy nhé!

Petalia.org

20 thg 12, 2010

Friends qua 24 chữ cái


(A)ccepts you as you are - Chấp nhận con người thật của bạn.

(B)elieves in "you" - Luôn tin tưởng bạn.

(C)alls you just to say "HI" - Điện thoại cho bạn chỉ để nói "Xin chào".

(D)oesn't give up on you - Không bỏ rơi bạn.

(E)nvisions the whole of you - Hình ảnh của bạn luôn ở trong tâm trí họ.

(F)orgives your mistakes - Tha thứ cho bạn mọi lỗi lầm.

(G)ives unconditionally - Tận tụy với bạn.

(H)elps you - Giúp đỡ bạn.

(I)nvites you over - Luôn lôi cuốn bạn.

(J)ust "be" with you - Tỏ ra "xứng đáng" với bạn.

(K)eeps you close at heart - Trân trọng bạn.

(L)oves you for who are - Yêu quí bạn bởi con người thật của bạn.

(M)akes a difference in your life - Tạo ra khác biệt trong đời bạn.

(N)ever judges - Không bao giờ phán xét.

(O)ffers support - Là nơi nương tựa cho bạn.

(P)icks you up - Vực bạn dậy khi bạn suy sụp.

(Q)uiets your tears - Làm dịu đi những giọt lệ của bạn.

(R)aises your spirits - Giúp bạn phấn chấn hơn.

(S)ays nice things about you - Nói những điều tốt đẹp về bạn.

(T)ells you the truth when you need to hear it -Sẵn sàng nói sự thật khi bạn cần.

(U)nderstands you - Hiểu được bạn.

(W)alks beside you - Sánh bước cùng bạn.

(X)-amines your head injuries - "Bắt mạch" được những chuyện khiến bạn "đau đầu".

(Y)ells when you won’t listen - Hét to vào tai bạn mỗi khi bạn không lắng nghe.

(Z)aps you back to reality - Và thức tỉnh bạn khi bạn lạc bước. 

17 thg 12, 2010

CON QUỶ NỖI BUỒN

“Lối ngày xưa đầy nắng,
Và ta khóc thật to…”
Con Quỷ Nỗi Buồn sống với anh sinh viên trên một căn gác nhỏ. Chỗ ngồi ưa thích của nó là cuối kệ sách bụi bặm, nơi đặt bình hoa cũ với những bông hoa đã úa tàn. Con Quỷ Nỗi Buồn sống những ngày sung sướng.
Người ta khi sinh ra không ai có nỗi buồn. Thế rồi từ cuộc sống, từ những người xung quanh và có khi từ ngay chính bản thân họ, Con Quỷ Nỗi Buồn sinh ra, lớn lên theo năm tháng, lớn lên theo nỗi buồn. Các Con Quỷ Nỗi Buồn có khuôn mặt, hình dáng, móng vuốt khác nhau. Con Quỷ Nỗi Buồn của bạn khác Con Quỷ Nỗi Buồn của tôi, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh nhiều móng vuốt hơn Con Quỷ Nỗi Buồn của em.
Và bây giờ Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đã sống những ngày hạnh phúc. Bởi vì anh sinh viên thường có những nỗi buồn riêng. Có khi giữa đêm khuya chợt thức giấc, anh sinh viên không thắp đèn mà cứ nằm mở mắt thật to trong tối, Con Quỷ Nỗi Buồn lại lẳng lặng đến đứng ở đầu giường của anh. Cũng có khi cả hai ngồi ngắm trời mưa ngoài cửa sổ và những bóng người vội vã đi trong mưa. Con Quỷ Nỗi Buồn thích nhất là khi anh sinh viên ra ngoài, anh thường dẫn nó cùng đi dạo trên những phố vắng đầy lá me bay… Tóm lại, Con Quỷ Nỗi Buồn trong câu chuyện của chúng ta sống thật hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc thường không kéo dài, cho dù đó là hạnh phúc của một Con Quỷ Nỗi Buồn. Một ngày giáp tết căn phòng của anh sinh viên có khách. Đó là một cô gái có dáng dấp người lớn và đôi mắt trẻ con, nụ cười của cô tràn ngập căn phòng tối tăm của anh sinh viên. Con Quỷ Nỗi Buồn đâm ra có ác cảm với cô gái, rồi nó ghét luôn Con Quỷ Nỗi Buồn đi theo cô- một con quỷ bé nhỏ và có vẻ nhút nhát. Nhưng những lần sau nó thấy Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái ốm yếu quá nên đâm ra thương hại, nó lân la làm quen :
- Đằng ấy trông xanh xao lắm, chắc cô chủ của đằng ấy lúc nào cũng vui vẻ phải không ?
Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hóa ra lại dễ bắt chuyện :
- Không phải đâu, lúc trước mình cũng to béo như bạn. Song từ khi cô chủ của mình quen với cậu chủ của bạn thì mọi sự thay đổi, mình chẳng được chăm sóc nữa.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy ?
- Mình cũng chẳng biết nữa. Con Người gọi nó là Tình Yêu. Các cụ Quỷ Nỗi Buồn có ý kiến khác nhau về nó lắm. Có cụ cho rằng Tình Yêu làm cho các Con Quỷ Nỗi Buồn chúng mình thêm mập. Nhưng bạn thấy đó, một con quỷ trẻ như mình mà cứ tiếp tục gầy đi vì cái quỷ quái gọi là Tình Yêu…
Nó im lặng một chút, thở dài, rồi trái với vẻ niềm nở lúc đầu, nó nói tiếp, giọng buồn buồn :
- Cứ như thế chắc phải khăn gói ra đi mất! Có ngày bạn chẳng còn thấy mình đâu… Mà thôi, mình lại phải đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hấp tấp chạy theo chủ, bỏ lại Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đứng trầm ngâm một lúc lâu, quên cả chào con quỷ bạn tội nghiệp.
Những ngày sau đó Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên quan tâm đến cậu chủ của mình nhiều hơn. Nhưng anh sinh viên chỉ làm nó thêm lo lắng, anh vắng nhà liên tục, có đêm không quay về ngủ. Rồi những bó hoa, những nụ cười, những cuộc hẹn hò… Đến một ngày, cô gái quay lại không còn Con Quỷ Nỗi Buồn ốm yếu đi theo nữa. Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên bắt đầu nghĩ đến số phận của mình, bắt đầu tính đến những chuyến đi xa.
Một buổi trưa, Con Quỷ Nỗi Buồn nghe anh sinh viên trao đổi với bà chủ nhà về việc trả lại chỗ trọ. Anh sinh viên định dọn đến ở một nơi chỗ khác, thích hợp hơn căn gác bụi bặm một người này. Anh nói với bà chủ là sẽ dọn đi thật sớm rồi sau đó anh vội vã đến thư viện.
Con Quỷ Nỗi Buồn bất ngờ với tin đó. Nó ngồi bồi hồi một lúc lâu rồi rời khỏi nơi ẩn náu rón rén chui vào chăn của anh sinh viên. Tiếng nhạc dương cầm vẫn vọng ra từ chiếc cát xét cũ kỹ mà anh sinh viên quên tắt. Con Quỷ Nỗi Buồn lơ mơ ngủ.
Con Quỷ Nỗi Buồn thấy nó cùng anh sinh viên di trong một chiều thu trong sáng sau cơn mưa, xác lá tấp đầy hai bên vệ đường, không khí lành lạnh và ẩm ướt. Có ai đó gọi anh sinh viên ở cuối con đường, tiếng trong trẻo và quen thuộc. Anh sinh viên đáp lại rồi chạy theo tiếng gọi. Còn nó cố gắng theo kịp anh nhưng những bụi bờ đã giữ chân nó lại. Và cuối cùng, Con Quỷ Nỗi Buồn đã rơi lại một mình trên khúc quanh của con đường giữa hoàng hôn xuống chậm.
Con Quỷ Nỗi Buồn thức giấc thì đêm đã tràn vào căn phòng, băng cassette đang quay đến bài cuối, từng nốt nhạc lẻ loi rơi vào bóng tối. Con Quỷ Nỗi Buồn nhận thấy mình đã khóc trong mơ, nước mắt ướt đầm cả gối. Hóa ra nó chỉ là một con quỷ có tâm hồn yếu đuối, một con quỷ vô tích sự chẳng cần cho bất cứ ai. Nó lặng lẽ xuống giường thu dọn hành lý ra đi. Cũng chẳng có gì cả, chỉ vài nỗi buồn lặt vặt không đâu. Con người thật ra chẳng có bao nhiêu nỗi buồn, sở dĩ người ta buồn lâu như vậy vì người ta đã nghĩ tới nỗi buồn của mình thật nhiều lần.
Đến tận khuya anh sinh viên mới về nhà. Anh lăn ra giường đánh một giấc ngon lành, thỉnh thoảng lại mỉm cười trong mơ. Con Quỷ Nỗi Buồn đứng thật lâu ở đầu giường ngắm khuôn mặt bình thản của anh. Khi đồng hồ dưới nhà thong thả điểm mười hai tiếng chuông, Con Quỷ Nỗi Buồn khẽ khàng mở cửa và ra đi. Thật buồn cười cho nó, đi quanh quẩn về đâu nó cũng vẫn ở trong cuộc đời này.
Câu chuyện của chúng ta lẽ ra đã chấm dứt. Nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên không đi xa được bao nhiêu, nỗi nhớ đã giữ chân nó lại. Nó nhớ lúc nửa đêm, anh sinh viên và nó thức giấc vì một kỷ niệm nào đó chợt quay về gọi cửa. Nó nhớ những chiều mưa với những bóng người cô đơn không hiểu sao cứ nhạt nhoà sau cửa kính đẫm nước. Nó nhớ hai hàng cây trầm ngâm trút lá trên lối đi đầy bóng tối. Nó nhớ những ngày buồn bã mà hạnh phúc của riêng nó. Cuối cùng nó da diết nhớ chỗ ngồi đầy bụi với bình hoa đã úa tàn, nó chợt thấy rằng bao lâu nay ngồi ở chỗ ấy mà vẫn vô tình không biết đó là hoa gì. Có lẽ là hoa cúc, hoa hồng hay cũng có thể là một loại hoa dại không tên nào đó.
- Mình sẽ quay lại. Mà mình quay lại để làm gì ? - Con Quỷ Nỗi Buồn tự nhủ rồi lại nghĩ tiếp - Mình chỉ quay lại một lát thôi, xem những bông hoa đó là hoa gì rồi sẽ đi ngay. Và Con Quỷ Nỗi Buồn của chúng ta đã quay lại, nhưng anh sinh viên thì dọn đi mất. Căn phòng đầy những mảnh giấy vụn, những đồ vật không còn dùng được, tường và sàn hoen ố, bám đầy bụi bặm.
Có ai đó đã viết : “Con Người đem lại linh hồn cho chỗ ở. Con Người ra đi chỗ ở cũng mất linh hồn”. Linh hồn đã mất nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn vẫn còn ở lại. Em cứ hỏi anh vì sao người ta buồn khi quay về chốn cũ ? Người ta đâu có buồn, người ta chỉ gặp lại Con Quỷ Nỗi Buồn mà họ vô tình đánh mất. Riêng anh, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh đã ngồi lặng lẽ đâu đó trong kỷ niệm, đã đợi chờ anh, đợi chờ rất lâu mà anh vẫn không quay trở lại…

(tác giả: Ths.Dương Thiên Tứ)

6 thg 12, 2010

Hang đá chào đón NOEL

Chúng ta cùng làm hang đá mừng Chúa Giáng Sinh

Dựng khung cho hang đá



 Thắng và Hiền dựng khung

 Kéo đá nào

 Đức, Hiền, Thân đang làm đá
 Lộc làm ngôi sao

 Cô Sơn qua xem anh em cùng làm

A Trường và Thắng đang kéo đá

 Bãi chiến trường
Sáng hôm sau

 Mô hình hang đá

 Lên đèn

Đẹp quá 


Hôm nay hang đá chào đón Chúa Giáng Sinh đã được hoàn thành. Đúng là không có gì là không thể đối với nhà số 8. Anh em ơi.............

1 thg 12, 2010

Tin, theo và hãy hành động

Một hôm, Đức Giê-su đang đứng ở bờ hồ Ghen-nê-xa-rét, dân chúng chen lấn nhau đến gần Người để nghe lời Thiên Chúa. Người thấy hai chiếc thuyền đậu dọc bờ hồ, còn những người đánh cá thì đã ra khỏi thuyền và đang giặt lưới. Đức Giê-su xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Si-môn, và Người xin ông chèo thuyền ra xa bờ một chút. Rồi Người ngồi xuống, và từ trên thuyền Người giảng dạy đám đông. Giảng xong, Người bảo ông Si-môn: "Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá." Ông Si-môn đáp: "Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả. Nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả lưới." Họ đã làm như vậy, và bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu như rách cả lưới. Họ làm hiệu cho các bạn chài trên chiếc thuyền kia đến giúp. Những người này tới, và họ đã đổ lên được hai thuyền đầy cá, đến gần chìm.
Thấy vậy, ông Si-môn Phê-rô sấp mặt dưới chân Đức Giê-su và nói: "Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi!" Quả vậy, thấy mẻ cá vừa bắt được, ông Si-môn và tất cả những người có mặt ở đó với ông đều kinh ngạc. Cả hai người con ông Dê-bê-đê, là Gia-cô-bê và Gio-an, bạn chài với ông Si-môn, cũng kinh ngạc như vậy. Bấy giờ Đức Giê-su bảo ông Si-môn: "Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người thu phục người ta." Thế là họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người.



Sứ điệp của Lời Chúa hôm nay đó là: hãy tin và đi theo Chúa tức hãy đáp lại lời mời và sự chờ đợi của Chúa.
Những lời mời và sự chờ đợi của Chúa ở hai mức độ khác nhau: (a) tin vào Chúa Giê-su là Chúa Cứu Thế và trở thành Ki-tô hữu, như các Tông Đồ và Hội Thánh hằng rao giảng và mời gọi. (b) đáp lại lời mời và sự chờ đợi của Chúa để trở thành ‘ngôn sứ’ của Chúa như I-sai-a hay ‘tông đồ’ của Chúa như Phê-rô, An-rê, Gio-an, Gia-cô-bê và Phao-lô…. 
Lúa chín đầy đồng mà ít thợ gặt quá Chúa ơi....


19 thg 11, 2010

Tình yêu Thiên Chúa

Người đã thương tôi từ thủa...

con biết lấy gì báo đền Chúa ơi!

16 thg 11, 2010

Một ngày bận rộn

Qua một ngày làm bài mệt nhoài người, sáng nay thức dậy mới nhớ mình chưa hoàn thành bài tập lớp mục vụ truyền thông, vội quá không biết viết gì hay sao chép ở đâu. Mình lên mạng kiếm một bài hát nghe để giảm thiểu căng thẳng trong mùa thi này. Và xin Chúa đã cho con sức khỏe để con có thể hoàn thành tốt bài tập ở trường. Thank you my God !!!!!!!!!

15 thg 11, 2010

Một mình con không thể



Một mình con không thể
(thơ)

Con chỉ là giọt nước
Giữa biển cả mênh mông
Một mình con không thể
Tưới mát cho ruộng đồng.

Con chỉ là dấu lặng
Trong bản nhạc ngân nga
Một mình con không thể
Dệt nên bản tình ca.

Con chỉ là cánh én
Trời cao rộng xa gần
Một mình con không thể
Làm nên cả mùa xuân.

Một mình con không thể
Sống đơn độc hôm nay
Giua vòng người giả dối
Giua vòng đời cuốn quay.

Một mình con không thể
Sống cô quạnh bơ vơ
Không một người nâng đỡ
Không có Đấng chở che

Con nguyện được nhỏ bé
Sống chung thủy sắt son
Bằng trái tim thơ trẻ
Với những người quanh con

14 thg 11, 2010

Xuân sớm

Chữ   Xuân  với cuộc đời
 
 
 
Một ngày xuân không yên ...
một đêm xuân mất ngủ ...
                                                            .........................
  ... Một ngày xuân yên bình...
     một đêm xuân ngon giấc...
Tản bộ trong công viên nhỏ gần nhà, lòng rối bời chẳng vui. Vui sao được khi cuộc đời nhìn tôi bằng cặp mắt chẳng dễ thương chút nào. Thực, tôi chẳng hiểu tại sao cuộc đời lại nhiều bất công và đau khổ đến thế.
Buồn đau nối tiếp buồn đau. Trời âm u nối dài u uất. Đã đau trong lòng mà bầu trời cũng chẳng buông rơi. Ánh mặt trời phải chăng đã „nghỉ chơi“ tôi rồi?  Lòng bối rối với những khổ đau và chỉ mong có chút hơi ấm. Nhưng tìm mãi mà chẳng thấy đâu.
Một ngày xuân không yên.

Tối đến, đặt mình lên giường. Đôi mắt mở thật to giáng lên trần nhà. Tai bỗng nghe tiếng chuông đồng hồ bên nhà thờ đổ: .2.. 4.. 6.. 8..... tiếng. Ối trời ơi đã hết đêm rồi! Sao hôm nay tôi không ngủ? Ngủ sao được, khi bóng mây u ám kia vẫn „bám chặt“ chẳng buông tha. Ngủ  thế nào, khi lòng thao thức không nguôi. Ngủ là gì, khi đầu óc đang luẩn quẩn với hai chữ „khổ đau“, và ngủ thế nào trong đêm nay, khi cả ngày sống toàn là buồn phiền và chán nản đeo đẳng thân tôi.
Một đêm xuân mất ngủ.

Ngày xuân lại tới „gõ cửa“ nhà tôi. Mệt nhoài nhưng vẫn lặng lẽ ra mở cửa: „Chào Bạn và mến chúc Bạn một ngày sống vui“.
„Cám ơn. cũng xin chúc bạn như vậy!“ Mở lời đáp lại nhưng sao tôi thấy có vị đắng thế nào ấy trong miệng. Phải chăng ngày hôm nay cũng sẽ giống như ngày mai?
Công việc thường ngày vẫn thế. Cặm cụi làm nhưng chẳng thấy hứng thú chút nào. Thôi thì làm cho qua ngày, qua giờ và qua cả mùa đau. Thực vậy, hôm nay đau buồn vẫn „đến và ngồi vào chỗ“ của nó. Những bóng hình làm bao tâm hồn nặng trĩu vẫn hiên ngang vểnh mặt bước tới. Trời ơi trời, không lẽ cuộc đời này chỉ có thế sao? Không lẽ nào thế giới này vắng bóng những tâm hồn đem lại ủi an và niềm vui sống?

Trưa hôm nay tới, nhưng lòng vẫn rối bời như buổi trưa hôm trước. Dù thế, chân vẫn rảo bước vào công viên quen thuộc. „Cái mặt bánh bao“ sau một ngày còn thê thảm hơn trước. Lòng ủ rũ, chân nặng trĩu bước đi, mắt hướng nhìn trong vô định. Nhưng cảnh quen thuộc của công viên hôm nay có gì khang khác. Ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua như muốn nói với tôi điều đó. Giật mình tôi ngước nhìn, và bắt gặp một tia sáng đang len lỏi qua áng mây đen. Tia sáng đó chiếu qua một cây Thánh Giá trên toà nhà cao trước mặt, chạm tới những cành cây khô đã trụi hết lá của mùa Đông lạnh lẽo. Thú vị thật! Đứng lại đôi chút ngắm nhìn, lòng như từ từ ấm lại. Ấm thật không hay đó chỉ là chút an ủi chóng qua? Đã lâu rồi, tôi đâu còn để mắt tới vẻ đẹp của thiên nhiên. Mà thiên nhiên đẹp thế nào được, khi từ mấy tháng nay bóng đêm luôn bao phủ cuộc đời. Dù biết vậy, nhưng mắt vẫn „dán“ theo hướng chiếu của Ánh Sáng. Và đôi mắt dừng lại tại điểm tiếp cận của Thánh Giá và Ánh Sáng. Cây Thánh Giá kia được mạ vàng làm cho tia Ánh Sáng lung linh và chói rọi hơn. Nhìn một hồi tôi phải nhắm mắt lại. Trong bóng đêm của đôi mắt tôi cảm thấy có gì đó thật đẹp. Một cái đẹp đưa lại chút niềm hy vọng.
Mở mắt ra tính nhìn lại Thánh Giá và Ánh Sáng kia lần nữa. Nhưng trong tích tắc vừa qua, ánh mặt trời đã tạm biệt ra đi mà chẳng để lại một „vẫy tay chào“. Còn Thánh Giá thì vẫn đứng đó và tiếp tục nhìn tôi. Sự an ủi ngắn ngủi qua đi và tôi trở về với thực tế cuộc đời. Nhưng khi chân vừa chuẩn bị bước đi, thì một chú Chim trên cành cây khô trước mắt cất tiếng hót, như muốn nói tôi nán lại một chút ở chỗ này. „Một chút thôi nhé!“. Đáp lời và đứng lại tôi ngắm nhìn chú Chim. Chú tiếp tục hót như muốn gởi tặng cho tôi một bài hát đón mừng Xuân mới.

Xuân đến ...
                       rồi Xuân lại đi ...
                                                  ..... Và Xuân lại đến thăm tôi.

Tản bộ trong công viên của tu viện và dưới ánh mặt trời lóng lánh, tôi để mình lướt theo những cành cây khô đang „đánh đu“ theo làn gió mát của cuộc đời. Như những cành cây khô, tôi cũng muốn được đánh đu theo gió. Trò đánh đu thú vị thật! Ngồi trên xích đu tôi như thấy mình được treo bổng trong cuộc đời. Nhớ xuân năm ngoái, tôi tưởng mình đã bị té, khi „xích đu cuộc đời“ đong đưa qua lại quá mạnh. Nhưng cả năm trôi qua rồi, xích đu vẫn còn đó. Còn tôi, dù làn gió cuộc đời đã một lần thổi mạnh, nhưng vẫn không bị rơi xuống khỏi xích đu. Vâng, những làn gió bất công gây khổ đau của ngày xuân trước đã qua đi, và đã không nhấn chìm được một đời người xuống hố sâu của vực thẳm. May mắn thật! Cái may mắn đến từ bầu trời xuân tràn đầy ánh nắng và màu xanh hy vọng. Ánh nắng đưa lại bình an và niềm vui. Màu xanh này làm cho tôi sống lại giây phút được an ủi từ cây Thánh Giá trong công viên năm ngoái, và đưa tôi về lại với niềm vui của chú chim trên cành cây khô năm trước.
Tuyệt vời! Ánh mặt trời tươi vui nhảy nhót thêm vài điệu và từ từ tạm biệt lòng tôi, và rồi tôi rảo bước về nhà.
Một ngày xuân an bình

Tối đến, đặt mình lên giường, mắt nhắm lại khi ngọn điện bên giường vừa tắt. Cùng hòa theo tiếng chuông đồng hồ nhà thờ đổ, tôi ...khò ... khò ... khò ... khò ... 8 tiếng. Ồ, ngày lại đến! Đêm nay qua nhanh thật! Qua nhanh đến nỗi khi thức giấc tôi mới biết ngủ là gì. Một mùa xuân qua đi, giờ tôi đã tìm được định nghĩa cho chữ „ngủ“.
Vâng, ngủ để rồi tôi khỏe và hòa mình với cuộc đời. Ngủ để rồi tôi lại tỉnh táo chào cuộc sống.
Một cuộc sống dù vẫn có buồn phiền, nhưng không vì thế mà niềm vui „biến mất“. Một cuộc sống mà bất nhân không thể làm chủ, ngược lại Tình Yêu chính là Chúa của đời người.
Một đêm xuân ngon giấc.

Ngày xuân kế tiếp đang hớn hở tới gõ cửa nhà tôi. Mừng vui, tôi nhanh nhẩu ra mở cửa. Tay trong tay chúng tôi trao nhau cái ấm áp của tình người nồng thắm. Niềm vui trong tâm hồn toát lên những câu chúc mừng Xuân. Ngồi vào bàn chúng tôi nhâm nhi tách trà sen đậm đà tình tự những ngày đầu năm. Mùi bánh Trưng xanh thơm phức đem đến cho câu chuyện đầu xuân ý nhị biết bao. Nhìn nhau, chúng tôi vui và theo tiếng pháo nổ giòn ở vỉa hè, chúng tôi trao nhau một tràng cười không chỉ giòn mà còn tươi nữa chứ!

Trưa đến, Xuân và tôi rủ nhau rảo bước vào công viên của tu viện. Đi qua vài hàng cây Liễu, chúng tôi rẽ qua một con đường dài. Làn giớ hiu hiu thổi và đưa chúng tôi vào trong cõi thinh lặng để hít không khí tốt lành của ngày đầu xuân. Bỗng chợt, tiếng chim hót trên cành cây đánh thức „những giây phút thinh lặng“. Dừng chân, chúng tôi „vểnh tai“ lắng nghe tiếng chim thanh thót vang vọng đâu đây. „Hình như tiếng chim này đã theo mình cả năm trời vừa qua.“ Mở lời tôi nói với Xuân và rồi tôi tiếp tục kể: „Đúng rồi, tiếng chim này mình đã nghe trong công viên gần nhà năm trước. Lúc đó mình thật thê thảm. Mình vẫn còn nhớ rõ cái ngày u ám đó mà. U ám đến nỗi mình tưởng như đang bị cuộc đời „đóng đinh“ vào Thánh Giá trần trụi trong công viên. Và cũng có thể là thế đó. Mình đã bị đóng đinh thật! Vâng, mình đã nằm đó  trên thánh giá và „chết tất tưởi“ theo một mùa Đông u tối và giá lạnh. Cùng theo mình vào „cõi chết“ của mùa Đông là lời kinh mà mình đã đọc mỗi đêm:

„Trong tay Ngài, lạy Chúa,
con xin phó thác hồn con.
Ngài đã cứu chuộc con,
lạy Chúa Trời thành tín”.

Thực vậy, cả một mùa Đông mình đã không còn sống cho cuộc đời này nữa, vì chứ tín và chữ thành của cuộc đời đã không còn trong đời mình. Mình còn biết phó thác vào ai? Còn biết sống cho ai? Chỉ có Chúa mà thôi. Ngài là Núi Đá để mình ẩn núp và tồn tại. Nơi Ngài mình đã tìm được sự ủi an và thanh thản. Trong đôi tay của Ngài tôi cảm được hơi ấm của tình yêu. Một tình yêu trao ban lại cho mình sức mạnh, chỉ cho mình thấy, dù thế gian này có nhìn mình thế nào đi nữa, thì trong đôi mắt Chúa mình vẫn thật là quý giá. Vì vậy, Ngài đã không đứng đó để nhìn mình chết một cách lẻ loi và tất tưởi trên cây Thập Giá kia, mà Ngài đã cùng chết với mình, cùng chia sẻ với mình những chuỗi ngày đêm giá lạnh và u tối của mùa Đông.
Hôm nay, khi Xuân mới đến và mầm sống lại bắt đầu đâm chồi,  thì Ngài “đánh thức” mình dậy và làm cho mình được Phục Sinh với Ngài.”

Lời chia sẻ của tôi kết thúc, khi ánh nắng ban chiều đang từ từ dịu lại sau một ngày sưởi ấm Xuân và tôi. Trước khi rảo bước về nhà và tạm biệt một ngày sống, tôi mời Xuân cùng tôi nhìn lên Chúa và nguyện cầu cùng Ngài:

“Lạy Chúa, lúc chúng con còn thức,
xin Ngài cứu vớt cho,
khi chúng con đã ngủ,
xin Chúa cũng giữ gìn,
để cùng thức tỉnh với Đức Kitô,
và nghỉ ngơi an bình.”

Thực vậy, chỉ khi được cùng thức và cùng ngủ với Đức Kitô, Đấng đã cùng chết với tôi và cho tôi trên Thánh Giá, thì dù cuộc đời hôm nay thế nào đi nữa, lòng tôi vẫn nghe được tiếng chim mùa xuân thanh thót đem lại niềm hy vọng. Và dù bóng tối có đen đủi đến mấy, vẫn không thể “nuốt chửng” ánh sáng. Ánh Sáng đang lấp lánh trên cây Thánh Giá trong công viên của cuộc đời tôi.


Một chút chia sẻ xin gởi đến người Bạn Xuân Agnes
Từ Frankfurt, Xuân Quý Mùi 2003 đến
Berlin, Xuân Giáp Thân 2004.
Nguyễn ngọc Thế SJ

13 thg 11, 2010

Bà góa


    Đức Giêsu kể cho các môn đệ dụ ngôn sau đây, để dạy các ông phải cầu nguyện luôn, không được nản chí (Lc. 18, 1)
    Ngày Con Người trở lại cần chờ đợi, cần sẵn sàng. Trong thời gian đó, môn đệ phải đương đầu với thế gian thù ghét, lòng tin và lòng trông cậy liều mình suy sụp. Vậy để kiên trì cho đến cùng, Đức Giêsu khuyên các ông cầu nguyện không ngừng, không mệt mỏi.
    Với kẻ bất lương: phải quấy rầy. Những quan tòa bất lương và tham tiền, họ không kính sợ Thiên Chúa, chẳng nể người ta. Có đầy rẫy trong Kinh Thánh, nhất là đối với các bà góa và cô nhi càng bị họ bỏ rơi và cũng chẳng có thể được luật nào bảo vệ, Đức Giêsu đưa ra một trường hợp cổ điển về một quan tòa gian ác từ chối trả lại công lý cho một bà góa. Chắc bà có một số tài sản, còn quan tòa không muốn xử vì không nhận được quà cáp, rượu chè theo thường lệ, người ta thấy bà góa chắc được kiện, nên bà đến kêu quan tòa mọi ngày để gián đoạn những vụ xử khác ở pháp đình, bà khăng khăng kêu nài công lý xử cho bằng được. Sau cùng, quan tòa thấy bà bướng bỉnh cố chấp, để yên chuyện và khỏi bị quấy rầy, quan phải trả lại công lý cho bà.
    Với Thiên Chúa: phải cầu nguyện không ngừng. Ở đây, Đức Giêsu muốn, không chỉ nêu gương cần thiết phải kiên trì cầu nguyện, mà còn cho thấy cuối cùng lời cầu nguyện chắc chắn sẽ được nhận lời. Nếu quan tòa chẳng sợ Thiên Chúa, chẳng coi ai ra gì và chỉ vì lý do ích kỷ bị quấy rầy, còn lo xử cho bà góa, thì Thiên Chúa là Đấng nhân từ vô cùng, lại không rung cảm trước những tiếng kêu thống thiết của những kẻ Ngài đã tuyển chọn sao! Vậy phải liên tục cầu nguyện ngày đêm không dứt, vì lời cầu nguyện kiên trì của kẻ được tuyển chọn, của chi thể Hội thánh, luôn luôn được thương xót. “Chính Ngài sẽ mau chóng bênh vực những kẻ Ngài đã chọn,” nên sẽ rút ngắn những ngày khốn khó cho họ.
    Nếu Thiên Chúa hình như để kẻ được tuyển chọn phải chờ đợi, chính là để thử thách đức tin và sự kiên trì của họ trước những xô đẩy bỏ đạo xảy ra trong thời kỳ cuối cùng. “Khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?”. Thiên Chúa luôn trung tín, nhưng con người dù gặp thử thách còn vững tin cho đến cùng không? Đó là sự thách đố mà Đức Giêsu tung ra cho các môn đệ để nhắc nhở các ông về sự nguy hiểm, đồng thời kích thích các ông phải quyết tâm giữ vững đức tin cho đến cùng.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Đấng toàn năng hằng hữu. Chúa có thể làm mọi sự. Chúa lại có một tình yêu vô bờ bến. Chúa luôn yêu thương chúng con vô ngần. Chúng con xin tạ ơn Chúa. Xin cho chúng con luôn xác tín về quyền năng của Chúa để chúng con biết phó thác cho Chúa. Xin cho chúng con luôn ở lại trong tình yêu quan phòng của Chúa.

12 thg 11, 2010

Người ta sống ...


Làm người là chấp nhận thân phận bị cám dỗ. Con người vừa mang trong mình khát vọng vươn tới tuyệt đối, vừa thấy mình luôn bị một mãnh lực nào đó kéo ghì xuống. Bởi thế, đời người lúc nào cũng phải chiến đấu cam go, chỉ một chút lơ là yếu mềm là vấp ngã. Con người trở nên cao cả khi thắng được cám dỗ. Ngược lại, lúc buông xuôi theo cái tôi dễ dãi tầm thường, tôi chẳng còn là tôi. Chỉ khi tôi vượt quá cái tôi, tôi mới thật sự là chính mình. Tôi chỉ là tôi, khi tôi vươn tới Chân, Thiện, Mỹ.

***

Bạn thân mến! Trong mùa Chay Thánh này, ta hãy đi vào hoang địa với Đức Giêsu. Hãy cùng với Ngài sống trong cô tịch, cầu nguyện và chay tịnh. Có chay tịnh và cầu nguyện, ta mới có khả năng nhận ra các cơn cám dỗ luôn rình rập bên cạnh ta. Biết mình bị cám dỗ , đó là một ơn ban, vì ma quỷ chẳng phải là một con vật có đuôi lộ liễu, nhưng chúng ẩn hiện rất khéo léo tinh vi.

Những cám dỗ của Ðức Giêsu trong Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay cũng là những cám dỗ của tôi trong cuộc đời này:

Cám dỗ đầu tiên đánh thẳng vào điểm yếu nhất của con người. Đó là cám dỗ về vật chất, về cái ăn cái mặc. Sau một thời gian dài nhịn ăn vì chay tịnh, Đức Giêsu thấy đói. Cái đói làm tê liệt nhận thức, cái đói đụng đến bản năng sinh tồn. Ðiều cần thiết đối với người đang đói là cơm bánh. Ðức Giêsu đã thắng được cơn cám dỗ vật chất này. Ngài không phủ nhận sự cần thiết của vật chất, "nhưng con người không chỉ sống nhờ cơm bánh" (Lc.4:4). Lợi nhuận trong kinh tế là điều quan trọng, nhưng không được quên các giá trị văn hoá, luân lý, tôn giáo... Lắm khi cái đói vật chất vẫn chi phối chúng ta. Người ta dễ hiểu sai câu: "Có thực mới vực được đạo". Chúng ta vẫn bị cồn cào bởi những thèm thuồng chính đáng và không chính đáng, cá nhân và tập thể, nhưng đừng để mình thỏa mãn cơn đói bằng mọi giá.

Sau cám dỗ về vật chất là cám dỗ về quyền lực, về tiếng tăm. “Tôi sẽ cho ông toàn quyền cai trị cùng với vinh hoa lợi lộc của các nước này…Vậy nếu ông bái lạy tôi, thì tất cả sẽ thuộc về ông" (Lc.4:6-7). Hãy bái lạy ma qủy để được quyền lực và vinh quang . Có nhiều người nhẹ dạ đã tin vào lời hứa hão huyền này. Bao nhiêu đế quốc, bao nhiêu nhà cầm quyền đã qua đi trong dòng lịch sử của nhân loại. Ðức Giêsu chẳng muốn nhận quyền từ một người nào khác ngoài Cha của Ngài. Chỉ có Cha mới là Ðấng duy nhất để Ngài bái lạy tôn thờ.

Sau cám dỗ về vật chất và quyền lực tiếng tăm, là cám dỗ về lòng khiêm nhượng, là cám dỗ của lòng tin vào đấng Tuyệt Đối. “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì đứng đây mà gieo mình xuống đi!” (Lc.4:9). Tôi đưa mình vào tình huống hiểm nghèo, để bắt Chúa hành động. Nhảy xuống từ nóc Ðền Thờ mà không chết, quả là ngoạn mục! Ta vẫn thích Chúa làm chuyện ngoạn mục cho đời ta. Ta không thích sống trong niềm tin êm ả, như đứa con biết rõ người Cha thương mình, không đòi kiểm chứng.

Tóm lại: Tiền bạc, của cải, sắc đẹp, khoái lạc, bằng cấp, quyền lực, uy tín, danh dự, khoa học, kỹ thuật..v..v.. tất cả những giá trị trên đây đều đáng quý. Nhưng đó không phải là cùng đích của con người. Cùng đích của con người là chính Thiên Chúa, là cuộc sống hạnh phúc đời đời bên cạnh Đấng hằng yêu thương ta.

Ước gì tôi luôn luôn có Chúa kề bên, để Ngài giúp tôi mỗi ngày biết tự cởi trói chính mình, để tôi được tự do hơn mà trở về với Ðấng Tuyệt Ðối của đời tôi.

***

Lạy Chúa Giêsu! Bị cám dỗ là thân phận của con người, nhưng thắng được cám dỗ là nhờ ơn của Chúa. Cuộc sống hôm nay cho con biết bao cám dỗ ngọt ngào, làm khuấy động những thèm khát trong con: Cám dỗ chiếm đoạt và sở hữu. Cám dỗ thống trị bằng quyền lực và tri thức. Cám dỗ sống buông thả bất cần đời...

Lạy Chúa! Cám dỗ nào cũng hứa hẹn nhiều hoan lạc, nhưng thật ra lại làm cho con nghèo nàn hơn, trói buộc hơn vào cái tôi ích kỷ. Xin ban ơn giúp sức cho con, để con thắng được các cơn cám dỗ, nhờ tỉnh thức và cầu nguyện, nhờ chay tịnh và sám hối ăn năn. Amen

11 thg 11, 2010

AI LÀM LỚN HÃY TRỞ NÊN NHỎ BÉ
Tin Mừng Mt18:1-5, Mc9:33-37

Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Ca-phác-na-um. Khi về tới nhà, Đức Giê-su hỏi các ông: "Dọc đường, anh em đã bàn tán điều gì vậy? " Các ông làm thinh, vì khi đi đường, các ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả.

Rồi Đức Giê-su ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai lại mà nói: "Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người đứng sau hết, và làm người phục vụ mọi người." Kế đó, Người đem một em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói: "Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, thì không phải là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy."

"Còn ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy. Nhưng ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin Thầy đây phải sa ngã, thì thà treo cối đá lớn vào cổ nó mà xô cho chìm xuống đáy biển còn hơn. Khốn cho thế gian, vì làm cớ cho người ta sa ngã. Tất nhiên phải có những cớ gây sa ngã, nhưng khốn cho kẻ làm cớ cho người ta sa ngã.
"Nếu tay hoặc chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi; thà cụt tay cụt chân mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai tay hai chân mà bị ném vào lửa đời đời. Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mà ném đi; thà chột mắt mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào lửa hoả ngục.

"Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vì Con Người đến để cứu cái gì đã hư mất.

10 thg 11, 2010

TACACS+ Server

mô hình và bài lab quả lý router sử dụng giao thức Tacacs+



link: http://www.mediafire.com/?jd4n052c1o1rrph

BUS

Đã bao giờ bạn bước chân lên một cái xe bus và cùng nó lang thang khắp thành phố chưa? Nếu chưa thì hãy thử lên xe, ngồi yên, lặng ngắm tất cả và sẽ thấy đôi điều thú vị.
Mỗi chúng ta khi sinh ra đã có một bến đầu, và chúng ta bắt đầu đi tìm bến cuối cho riêng mình. Bắt đầu đi nhé!


Có những người bước lên xe và biết rõ bến nào là cuối cùng cho họ. Có những người chỉ chờ đợi, đến khi mệt mỏi sẽ bước xuống xe và kết thúc hành trình.
Ngay cả khi biết bến cuối và thậm chí có bản đồ trong tay, nhiều người vẫn cảm thấy khó khăn. Đôi khi, chúng ta bỏ lỡ chuyến cần đi, lên một chuyến xe khác, đi theo lộ trình khác cũng đến đích nhưng dài hơn và quanh co hơn nhiều.
Có những người lên xe không bao giờ muốn hỏi, họ tự quan sát, tìm điểm xuống và chuyến xe cho mình. Lại có những người hoang mang, luống cuống trước những đường phố lạ - họ phải hỏi, nhận sự giúp đỡ của bác phụ xe hay ai đó cùng đi trên đường.
Con đường các bạn đi qua, hãy ngắm cho thật kỹ. Những đường phố thật khác nhau. Có cái nhỏ bé, cũ kĩ và tĩnh lặng; có cái ồn ào và hoa lệ. Bạn sẽ thích cái này, không thích cái kia. Tùy bạn thôi... đó là con đường bạn đã chọn và nó sẽ đưa bạn tới điểm cuối. Nhưng cẩn thận nhé, vì đôi khi, một vài cửa hàng hay quang cảnh sẽ cuốn hút bạn. Bạn xuống xe và quên mất con đường đang đi. Thi thoảng cũng nên vui một chút nhưng đừng bao giờ từ bỏ con đường đã chọn.
Bây giờ tôi sẽ nói về những người bạn đồng hành.
Một ngày đẹp trời, bạn bước lên xe bus, và có cảm giác đặc biệt về người bạn ngồi cùng. Hình như người ta đến điểm cuối với bạn. Bạn cởi mở và thấu hiểu. Bạn có một người bạn đồng hành. Bạn hay người ấy có thể gục đầu vào vai người kia thiếp ngủ... bởi cả hai biết, khi đến nơi sẽ có người đánh thức mình. Tuyệt thật.
Nhưng cũng có những người khác. Bước lên xe và cảm thấy chút thân quen. Bạn tưởng rằng đã tìm được một nơi để gửi gắm. Bạn gục đầu vào bờ vai đó ngủ. Khi tỉnh giấc, người ấy đã không còn bên bạn. Có thể vì lỡ xe mà người ta ngồi cùng chuyến với bạn. Hay khi nhìn ngắm con đường, họ chợt nhận ra cần tới điểm cuối cùng khác, đi một chuyến xe khác. Đơn giản hơn, thấy vai mình mỏi quá, họ bước xuống, chờ chuyến xe sau với người đồng hành khác.
Bạn lo lắng và hốt hoảng vì không có ai đi cùng? Khi ra đi, người ta cũng chẳng thèm đánh thức làm bạn cũng lỡ cả điểm xuống? Thậm chí, bạn xuống xe, trở lại điểm đầu để tìm người ta... Thế thì tôi muốn nói với bạn rằng, đừng lo lắng vì bỏ lỡ hay xuống nhầm vài bến. Cứ đi đi nhé. Có thể bạn đến muộn, có thể phải đi loanh quanh chút nhưng tôi tin bạn sẽ đến đích...
Chỉ cần bạn quên đi khoảng trống bên cạnh và quyết tâm đi tiếp. Cứ yên lòng rằng, bạn sẽ tìm ra những người giúp đỡ bạn, tìm được một người bạn đồng hành khác - thật sự cho bạn mà thôi. Cũng có thể, bạn sẽ bất ngờ gặp người kia đang chờ bạn ở điểm cuối.
Vậy thì, sáng mai tỉnh giấc, bạn hãy bước tiếp lên chuyến bus của mình - với niềm phấn khích được ngắm những đường phố sắp qua, niềm hạnh phúc và tự tin khi được ai đó giúp và giúp được ai đó tìm đường, một chút ấm áp của người bạn đồng hành mà tôi tin sẽ sẵn sàng ở đó khi bạn cần.
Nhớ nhé... Tôi sẽ đi tiếp con đường của mình dù có thể sẽ không có ai đồng hành, tôi sẽ đi tìm bến cuối cho riêng mình.....

9 thg 11, 2010

khát vọng của nàng Violet

Khát vọng của nàng Violet

Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.
Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".

Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ :
- Chuyện gì xãy ra với con vậy ?
Nàng Violet cất giọng tha thiết :
- Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa Hồng !
Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa :
- Con có biết mình đang đòi hỏi điều gì không ? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.
Nhưng Violet vẫn một mực nài nĩ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.
Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây,làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những lòai hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.
Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót :
- Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy !
Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào :
-Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoãi mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đãn ngẫng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe đuợc lời thì thầm của chị gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tôi có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã được đi đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện đuợc ứơc mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi

20 thg 10, 2010

20/10/2010

Anh em hãy biết điều này: nếu chủ nhà biết bao giờ kể trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình đâu. Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì con Người sẽ đến.
Cuộc sống bươn trải, chạy theo thời thế nhiều lúc con đã quên mất Chúa, quên mất con là con của Người.
Vậy mà, Chúa vẫn quan tâm chăm sóc con. Chúa đã bảo vệ con khi ở nhà, ở trường, trên đường con đi hằng ngày...Xin cho con luôn tỉnh thức để luỗn sẵn sàng chờ ngày Chúa đến, xin Chúa đến ở với còn, đồng hành cùng con, hướng dẫn con trên đường đi sắp tới để con sống xứng đáng là con cái Người.

Mở đầu

Have a nice day...