Liên kết

19 thg 11, 2010

Tình yêu Thiên Chúa

Người đã thương tôi từ thủa...

con biết lấy gì báo đền Chúa ơi!

16 thg 11, 2010

Một ngày bận rộn

Qua một ngày làm bài mệt nhoài người, sáng nay thức dậy mới nhớ mình chưa hoàn thành bài tập lớp mục vụ truyền thông, vội quá không biết viết gì hay sao chép ở đâu. Mình lên mạng kiếm một bài hát nghe để giảm thiểu căng thẳng trong mùa thi này. Và xin Chúa đã cho con sức khỏe để con có thể hoàn thành tốt bài tập ở trường. Thank you my God !!!!!!!!!

15 thg 11, 2010

Một mình con không thể



Một mình con không thể
(thơ)

Con chỉ là giọt nước
Giữa biển cả mênh mông
Một mình con không thể
Tưới mát cho ruộng đồng.

Con chỉ là dấu lặng
Trong bản nhạc ngân nga
Một mình con không thể
Dệt nên bản tình ca.

Con chỉ là cánh én
Trời cao rộng xa gần
Một mình con không thể
Làm nên cả mùa xuân.

Một mình con không thể
Sống đơn độc hôm nay
Giua vòng người giả dối
Giua vòng đời cuốn quay.

Một mình con không thể
Sống cô quạnh bơ vơ
Không một người nâng đỡ
Không có Đấng chở che

Con nguyện được nhỏ bé
Sống chung thủy sắt son
Bằng trái tim thơ trẻ
Với những người quanh con

14 thg 11, 2010

Xuân sớm

Chữ   Xuân  với cuộc đời
 
 
 
Một ngày xuân không yên ...
một đêm xuân mất ngủ ...
                                                            .........................
  ... Một ngày xuân yên bình...
     một đêm xuân ngon giấc...
Tản bộ trong công viên nhỏ gần nhà, lòng rối bời chẳng vui. Vui sao được khi cuộc đời nhìn tôi bằng cặp mắt chẳng dễ thương chút nào. Thực, tôi chẳng hiểu tại sao cuộc đời lại nhiều bất công và đau khổ đến thế.
Buồn đau nối tiếp buồn đau. Trời âm u nối dài u uất. Đã đau trong lòng mà bầu trời cũng chẳng buông rơi. Ánh mặt trời phải chăng đã „nghỉ chơi“ tôi rồi?  Lòng bối rối với những khổ đau và chỉ mong có chút hơi ấm. Nhưng tìm mãi mà chẳng thấy đâu.
Một ngày xuân không yên.

Tối đến, đặt mình lên giường. Đôi mắt mở thật to giáng lên trần nhà. Tai bỗng nghe tiếng chuông đồng hồ bên nhà thờ đổ: .2.. 4.. 6.. 8..... tiếng. Ối trời ơi đã hết đêm rồi! Sao hôm nay tôi không ngủ? Ngủ sao được, khi bóng mây u ám kia vẫn „bám chặt“ chẳng buông tha. Ngủ  thế nào, khi lòng thao thức không nguôi. Ngủ là gì, khi đầu óc đang luẩn quẩn với hai chữ „khổ đau“, và ngủ thế nào trong đêm nay, khi cả ngày sống toàn là buồn phiền và chán nản đeo đẳng thân tôi.
Một đêm xuân mất ngủ.

Ngày xuân lại tới „gõ cửa“ nhà tôi. Mệt nhoài nhưng vẫn lặng lẽ ra mở cửa: „Chào Bạn và mến chúc Bạn một ngày sống vui“.
„Cám ơn. cũng xin chúc bạn như vậy!“ Mở lời đáp lại nhưng sao tôi thấy có vị đắng thế nào ấy trong miệng. Phải chăng ngày hôm nay cũng sẽ giống như ngày mai?
Công việc thường ngày vẫn thế. Cặm cụi làm nhưng chẳng thấy hứng thú chút nào. Thôi thì làm cho qua ngày, qua giờ và qua cả mùa đau. Thực vậy, hôm nay đau buồn vẫn „đến và ngồi vào chỗ“ của nó. Những bóng hình làm bao tâm hồn nặng trĩu vẫn hiên ngang vểnh mặt bước tới. Trời ơi trời, không lẽ cuộc đời này chỉ có thế sao? Không lẽ nào thế giới này vắng bóng những tâm hồn đem lại ủi an và niềm vui sống?

Trưa hôm nay tới, nhưng lòng vẫn rối bời như buổi trưa hôm trước. Dù thế, chân vẫn rảo bước vào công viên quen thuộc. „Cái mặt bánh bao“ sau một ngày còn thê thảm hơn trước. Lòng ủ rũ, chân nặng trĩu bước đi, mắt hướng nhìn trong vô định. Nhưng cảnh quen thuộc của công viên hôm nay có gì khang khác. Ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua như muốn nói với tôi điều đó. Giật mình tôi ngước nhìn, và bắt gặp một tia sáng đang len lỏi qua áng mây đen. Tia sáng đó chiếu qua một cây Thánh Giá trên toà nhà cao trước mặt, chạm tới những cành cây khô đã trụi hết lá của mùa Đông lạnh lẽo. Thú vị thật! Đứng lại đôi chút ngắm nhìn, lòng như từ từ ấm lại. Ấm thật không hay đó chỉ là chút an ủi chóng qua? Đã lâu rồi, tôi đâu còn để mắt tới vẻ đẹp của thiên nhiên. Mà thiên nhiên đẹp thế nào được, khi từ mấy tháng nay bóng đêm luôn bao phủ cuộc đời. Dù biết vậy, nhưng mắt vẫn „dán“ theo hướng chiếu của Ánh Sáng. Và đôi mắt dừng lại tại điểm tiếp cận của Thánh Giá và Ánh Sáng. Cây Thánh Giá kia được mạ vàng làm cho tia Ánh Sáng lung linh và chói rọi hơn. Nhìn một hồi tôi phải nhắm mắt lại. Trong bóng đêm của đôi mắt tôi cảm thấy có gì đó thật đẹp. Một cái đẹp đưa lại chút niềm hy vọng.
Mở mắt ra tính nhìn lại Thánh Giá và Ánh Sáng kia lần nữa. Nhưng trong tích tắc vừa qua, ánh mặt trời đã tạm biệt ra đi mà chẳng để lại một „vẫy tay chào“. Còn Thánh Giá thì vẫn đứng đó và tiếp tục nhìn tôi. Sự an ủi ngắn ngủi qua đi và tôi trở về với thực tế cuộc đời. Nhưng khi chân vừa chuẩn bị bước đi, thì một chú Chim trên cành cây khô trước mắt cất tiếng hót, như muốn nói tôi nán lại một chút ở chỗ này. „Một chút thôi nhé!“. Đáp lời và đứng lại tôi ngắm nhìn chú Chim. Chú tiếp tục hót như muốn gởi tặng cho tôi một bài hát đón mừng Xuân mới.

Xuân đến ...
                       rồi Xuân lại đi ...
                                                  ..... Và Xuân lại đến thăm tôi.

Tản bộ trong công viên của tu viện và dưới ánh mặt trời lóng lánh, tôi để mình lướt theo những cành cây khô đang „đánh đu“ theo làn gió mát của cuộc đời. Như những cành cây khô, tôi cũng muốn được đánh đu theo gió. Trò đánh đu thú vị thật! Ngồi trên xích đu tôi như thấy mình được treo bổng trong cuộc đời. Nhớ xuân năm ngoái, tôi tưởng mình đã bị té, khi „xích đu cuộc đời“ đong đưa qua lại quá mạnh. Nhưng cả năm trôi qua rồi, xích đu vẫn còn đó. Còn tôi, dù làn gió cuộc đời đã một lần thổi mạnh, nhưng vẫn không bị rơi xuống khỏi xích đu. Vâng, những làn gió bất công gây khổ đau của ngày xuân trước đã qua đi, và đã không nhấn chìm được một đời người xuống hố sâu của vực thẳm. May mắn thật! Cái may mắn đến từ bầu trời xuân tràn đầy ánh nắng và màu xanh hy vọng. Ánh nắng đưa lại bình an và niềm vui. Màu xanh này làm cho tôi sống lại giây phút được an ủi từ cây Thánh Giá trong công viên năm ngoái, và đưa tôi về lại với niềm vui của chú chim trên cành cây khô năm trước.
Tuyệt vời! Ánh mặt trời tươi vui nhảy nhót thêm vài điệu và từ từ tạm biệt lòng tôi, và rồi tôi rảo bước về nhà.
Một ngày xuân an bình

Tối đến, đặt mình lên giường, mắt nhắm lại khi ngọn điện bên giường vừa tắt. Cùng hòa theo tiếng chuông đồng hồ nhà thờ đổ, tôi ...khò ... khò ... khò ... khò ... 8 tiếng. Ồ, ngày lại đến! Đêm nay qua nhanh thật! Qua nhanh đến nỗi khi thức giấc tôi mới biết ngủ là gì. Một mùa xuân qua đi, giờ tôi đã tìm được định nghĩa cho chữ „ngủ“.
Vâng, ngủ để rồi tôi khỏe và hòa mình với cuộc đời. Ngủ để rồi tôi lại tỉnh táo chào cuộc sống.
Một cuộc sống dù vẫn có buồn phiền, nhưng không vì thế mà niềm vui „biến mất“. Một cuộc sống mà bất nhân không thể làm chủ, ngược lại Tình Yêu chính là Chúa của đời người.
Một đêm xuân ngon giấc.

Ngày xuân kế tiếp đang hớn hở tới gõ cửa nhà tôi. Mừng vui, tôi nhanh nhẩu ra mở cửa. Tay trong tay chúng tôi trao nhau cái ấm áp của tình người nồng thắm. Niềm vui trong tâm hồn toát lên những câu chúc mừng Xuân. Ngồi vào bàn chúng tôi nhâm nhi tách trà sen đậm đà tình tự những ngày đầu năm. Mùi bánh Trưng xanh thơm phức đem đến cho câu chuyện đầu xuân ý nhị biết bao. Nhìn nhau, chúng tôi vui và theo tiếng pháo nổ giòn ở vỉa hè, chúng tôi trao nhau một tràng cười không chỉ giòn mà còn tươi nữa chứ!

Trưa đến, Xuân và tôi rủ nhau rảo bước vào công viên của tu viện. Đi qua vài hàng cây Liễu, chúng tôi rẽ qua một con đường dài. Làn giớ hiu hiu thổi và đưa chúng tôi vào trong cõi thinh lặng để hít không khí tốt lành của ngày đầu xuân. Bỗng chợt, tiếng chim hót trên cành cây đánh thức „những giây phút thinh lặng“. Dừng chân, chúng tôi „vểnh tai“ lắng nghe tiếng chim thanh thót vang vọng đâu đây. „Hình như tiếng chim này đã theo mình cả năm trời vừa qua.“ Mở lời tôi nói với Xuân và rồi tôi tiếp tục kể: „Đúng rồi, tiếng chim này mình đã nghe trong công viên gần nhà năm trước. Lúc đó mình thật thê thảm. Mình vẫn còn nhớ rõ cái ngày u ám đó mà. U ám đến nỗi mình tưởng như đang bị cuộc đời „đóng đinh“ vào Thánh Giá trần trụi trong công viên. Và cũng có thể là thế đó. Mình đã bị đóng đinh thật! Vâng, mình đã nằm đó  trên thánh giá và „chết tất tưởi“ theo một mùa Đông u tối và giá lạnh. Cùng theo mình vào „cõi chết“ của mùa Đông là lời kinh mà mình đã đọc mỗi đêm:

„Trong tay Ngài, lạy Chúa,
con xin phó thác hồn con.
Ngài đã cứu chuộc con,
lạy Chúa Trời thành tín”.

Thực vậy, cả một mùa Đông mình đã không còn sống cho cuộc đời này nữa, vì chứ tín và chữ thành của cuộc đời đã không còn trong đời mình. Mình còn biết phó thác vào ai? Còn biết sống cho ai? Chỉ có Chúa mà thôi. Ngài là Núi Đá để mình ẩn núp và tồn tại. Nơi Ngài mình đã tìm được sự ủi an và thanh thản. Trong đôi tay của Ngài tôi cảm được hơi ấm của tình yêu. Một tình yêu trao ban lại cho mình sức mạnh, chỉ cho mình thấy, dù thế gian này có nhìn mình thế nào đi nữa, thì trong đôi mắt Chúa mình vẫn thật là quý giá. Vì vậy, Ngài đã không đứng đó để nhìn mình chết một cách lẻ loi và tất tưởi trên cây Thập Giá kia, mà Ngài đã cùng chết với mình, cùng chia sẻ với mình những chuỗi ngày đêm giá lạnh và u tối của mùa Đông.
Hôm nay, khi Xuân mới đến và mầm sống lại bắt đầu đâm chồi,  thì Ngài “đánh thức” mình dậy và làm cho mình được Phục Sinh với Ngài.”

Lời chia sẻ của tôi kết thúc, khi ánh nắng ban chiều đang từ từ dịu lại sau một ngày sưởi ấm Xuân và tôi. Trước khi rảo bước về nhà và tạm biệt một ngày sống, tôi mời Xuân cùng tôi nhìn lên Chúa và nguyện cầu cùng Ngài:

“Lạy Chúa, lúc chúng con còn thức,
xin Ngài cứu vớt cho,
khi chúng con đã ngủ,
xin Chúa cũng giữ gìn,
để cùng thức tỉnh với Đức Kitô,
và nghỉ ngơi an bình.”

Thực vậy, chỉ khi được cùng thức và cùng ngủ với Đức Kitô, Đấng đã cùng chết với tôi và cho tôi trên Thánh Giá, thì dù cuộc đời hôm nay thế nào đi nữa, lòng tôi vẫn nghe được tiếng chim mùa xuân thanh thót đem lại niềm hy vọng. Và dù bóng tối có đen đủi đến mấy, vẫn không thể “nuốt chửng” ánh sáng. Ánh Sáng đang lấp lánh trên cây Thánh Giá trong công viên của cuộc đời tôi.


Một chút chia sẻ xin gởi đến người Bạn Xuân Agnes
Từ Frankfurt, Xuân Quý Mùi 2003 đến
Berlin, Xuân Giáp Thân 2004.
Nguyễn ngọc Thế SJ

13 thg 11, 2010

Bà góa


    Đức Giêsu kể cho các môn đệ dụ ngôn sau đây, để dạy các ông phải cầu nguyện luôn, không được nản chí (Lc. 18, 1)
    Ngày Con Người trở lại cần chờ đợi, cần sẵn sàng. Trong thời gian đó, môn đệ phải đương đầu với thế gian thù ghét, lòng tin và lòng trông cậy liều mình suy sụp. Vậy để kiên trì cho đến cùng, Đức Giêsu khuyên các ông cầu nguyện không ngừng, không mệt mỏi.
    Với kẻ bất lương: phải quấy rầy. Những quan tòa bất lương và tham tiền, họ không kính sợ Thiên Chúa, chẳng nể người ta. Có đầy rẫy trong Kinh Thánh, nhất là đối với các bà góa và cô nhi càng bị họ bỏ rơi và cũng chẳng có thể được luật nào bảo vệ, Đức Giêsu đưa ra một trường hợp cổ điển về một quan tòa gian ác từ chối trả lại công lý cho một bà góa. Chắc bà có một số tài sản, còn quan tòa không muốn xử vì không nhận được quà cáp, rượu chè theo thường lệ, người ta thấy bà góa chắc được kiện, nên bà đến kêu quan tòa mọi ngày để gián đoạn những vụ xử khác ở pháp đình, bà khăng khăng kêu nài công lý xử cho bằng được. Sau cùng, quan tòa thấy bà bướng bỉnh cố chấp, để yên chuyện và khỏi bị quấy rầy, quan phải trả lại công lý cho bà.
    Với Thiên Chúa: phải cầu nguyện không ngừng. Ở đây, Đức Giêsu muốn, không chỉ nêu gương cần thiết phải kiên trì cầu nguyện, mà còn cho thấy cuối cùng lời cầu nguyện chắc chắn sẽ được nhận lời. Nếu quan tòa chẳng sợ Thiên Chúa, chẳng coi ai ra gì và chỉ vì lý do ích kỷ bị quấy rầy, còn lo xử cho bà góa, thì Thiên Chúa là Đấng nhân từ vô cùng, lại không rung cảm trước những tiếng kêu thống thiết của những kẻ Ngài đã tuyển chọn sao! Vậy phải liên tục cầu nguyện ngày đêm không dứt, vì lời cầu nguyện kiên trì của kẻ được tuyển chọn, của chi thể Hội thánh, luôn luôn được thương xót. “Chính Ngài sẽ mau chóng bênh vực những kẻ Ngài đã chọn,” nên sẽ rút ngắn những ngày khốn khó cho họ.
    Nếu Thiên Chúa hình như để kẻ được tuyển chọn phải chờ đợi, chính là để thử thách đức tin và sự kiên trì của họ trước những xô đẩy bỏ đạo xảy ra trong thời kỳ cuối cùng. “Khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?”. Thiên Chúa luôn trung tín, nhưng con người dù gặp thử thách còn vững tin cho đến cùng không? Đó là sự thách đố mà Đức Giêsu tung ra cho các môn đệ để nhắc nhở các ông về sự nguy hiểm, đồng thời kích thích các ông phải quyết tâm giữ vững đức tin cho đến cùng.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Đấng toàn năng hằng hữu. Chúa có thể làm mọi sự. Chúa lại có một tình yêu vô bờ bến. Chúa luôn yêu thương chúng con vô ngần. Chúng con xin tạ ơn Chúa. Xin cho chúng con luôn xác tín về quyền năng của Chúa để chúng con biết phó thác cho Chúa. Xin cho chúng con luôn ở lại trong tình yêu quan phòng của Chúa.

12 thg 11, 2010

Người ta sống ...


Làm người là chấp nhận thân phận bị cám dỗ. Con người vừa mang trong mình khát vọng vươn tới tuyệt đối, vừa thấy mình luôn bị một mãnh lực nào đó kéo ghì xuống. Bởi thế, đời người lúc nào cũng phải chiến đấu cam go, chỉ một chút lơ là yếu mềm là vấp ngã. Con người trở nên cao cả khi thắng được cám dỗ. Ngược lại, lúc buông xuôi theo cái tôi dễ dãi tầm thường, tôi chẳng còn là tôi. Chỉ khi tôi vượt quá cái tôi, tôi mới thật sự là chính mình. Tôi chỉ là tôi, khi tôi vươn tới Chân, Thiện, Mỹ.

***

Bạn thân mến! Trong mùa Chay Thánh này, ta hãy đi vào hoang địa với Đức Giêsu. Hãy cùng với Ngài sống trong cô tịch, cầu nguyện và chay tịnh. Có chay tịnh và cầu nguyện, ta mới có khả năng nhận ra các cơn cám dỗ luôn rình rập bên cạnh ta. Biết mình bị cám dỗ , đó là một ơn ban, vì ma quỷ chẳng phải là một con vật có đuôi lộ liễu, nhưng chúng ẩn hiện rất khéo léo tinh vi.

Những cám dỗ của Ðức Giêsu trong Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay cũng là những cám dỗ của tôi trong cuộc đời này:

Cám dỗ đầu tiên đánh thẳng vào điểm yếu nhất của con người. Đó là cám dỗ về vật chất, về cái ăn cái mặc. Sau một thời gian dài nhịn ăn vì chay tịnh, Đức Giêsu thấy đói. Cái đói làm tê liệt nhận thức, cái đói đụng đến bản năng sinh tồn. Ðiều cần thiết đối với người đang đói là cơm bánh. Ðức Giêsu đã thắng được cơn cám dỗ vật chất này. Ngài không phủ nhận sự cần thiết của vật chất, "nhưng con người không chỉ sống nhờ cơm bánh" (Lc.4:4). Lợi nhuận trong kinh tế là điều quan trọng, nhưng không được quên các giá trị văn hoá, luân lý, tôn giáo... Lắm khi cái đói vật chất vẫn chi phối chúng ta. Người ta dễ hiểu sai câu: "Có thực mới vực được đạo". Chúng ta vẫn bị cồn cào bởi những thèm thuồng chính đáng và không chính đáng, cá nhân và tập thể, nhưng đừng để mình thỏa mãn cơn đói bằng mọi giá.

Sau cám dỗ về vật chất là cám dỗ về quyền lực, về tiếng tăm. “Tôi sẽ cho ông toàn quyền cai trị cùng với vinh hoa lợi lộc của các nước này…Vậy nếu ông bái lạy tôi, thì tất cả sẽ thuộc về ông" (Lc.4:6-7). Hãy bái lạy ma qủy để được quyền lực và vinh quang . Có nhiều người nhẹ dạ đã tin vào lời hứa hão huyền này. Bao nhiêu đế quốc, bao nhiêu nhà cầm quyền đã qua đi trong dòng lịch sử của nhân loại. Ðức Giêsu chẳng muốn nhận quyền từ một người nào khác ngoài Cha của Ngài. Chỉ có Cha mới là Ðấng duy nhất để Ngài bái lạy tôn thờ.

Sau cám dỗ về vật chất và quyền lực tiếng tăm, là cám dỗ về lòng khiêm nhượng, là cám dỗ của lòng tin vào đấng Tuyệt Đối. “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì đứng đây mà gieo mình xuống đi!” (Lc.4:9). Tôi đưa mình vào tình huống hiểm nghèo, để bắt Chúa hành động. Nhảy xuống từ nóc Ðền Thờ mà không chết, quả là ngoạn mục! Ta vẫn thích Chúa làm chuyện ngoạn mục cho đời ta. Ta không thích sống trong niềm tin êm ả, như đứa con biết rõ người Cha thương mình, không đòi kiểm chứng.

Tóm lại: Tiền bạc, của cải, sắc đẹp, khoái lạc, bằng cấp, quyền lực, uy tín, danh dự, khoa học, kỹ thuật..v..v.. tất cả những giá trị trên đây đều đáng quý. Nhưng đó không phải là cùng đích của con người. Cùng đích của con người là chính Thiên Chúa, là cuộc sống hạnh phúc đời đời bên cạnh Đấng hằng yêu thương ta.

Ước gì tôi luôn luôn có Chúa kề bên, để Ngài giúp tôi mỗi ngày biết tự cởi trói chính mình, để tôi được tự do hơn mà trở về với Ðấng Tuyệt Ðối của đời tôi.

***

Lạy Chúa Giêsu! Bị cám dỗ là thân phận của con người, nhưng thắng được cám dỗ là nhờ ơn của Chúa. Cuộc sống hôm nay cho con biết bao cám dỗ ngọt ngào, làm khuấy động những thèm khát trong con: Cám dỗ chiếm đoạt và sở hữu. Cám dỗ thống trị bằng quyền lực và tri thức. Cám dỗ sống buông thả bất cần đời...

Lạy Chúa! Cám dỗ nào cũng hứa hẹn nhiều hoan lạc, nhưng thật ra lại làm cho con nghèo nàn hơn, trói buộc hơn vào cái tôi ích kỷ. Xin ban ơn giúp sức cho con, để con thắng được các cơn cám dỗ, nhờ tỉnh thức và cầu nguyện, nhờ chay tịnh và sám hối ăn năn. Amen

11 thg 11, 2010

AI LÀM LỚN HÃY TRỞ NÊN NHỎ BÉ
Tin Mừng Mt18:1-5, Mc9:33-37

Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Ca-phác-na-um. Khi về tới nhà, Đức Giê-su hỏi các ông: "Dọc đường, anh em đã bàn tán điều gì vậy? " Các ông làm thinh, vì khi đi đường, các ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả.

Rồi Đức Giê-su ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai lại mà nói: "Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người đứng sau hết, và làm người phục vụ mọi người." Kế đó, Người đem một em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói: "Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, thì không phải là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy."

"Còn ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy. Nhưng ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin Thầy đây phải sa ngã, thì thà treo cối đá lớn vào cổ nó mà xô cho chìm xuống đáy biển còn hơn. Khốn cho thế gian, vì làm cớ cho người ta sa ngã. Tất nhiên phải có những cớ gây sa ngã, nhưng khốn cho kẻ làm cớ cho người ta sa ngã.
"Nếu tay hoặc chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi; thà cụt tay cụt chân mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai tay hai chân mà bị ném vào lửa đời đời. Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mà ném đi; thà chột mắt mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào lửa hoả ngục.

"Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vì Con Người đến để cứu cái gì đã hư mất.

10 thg 11, 2010

TACACS+ Server

mô hình và bài lab quả lý router sử dụng giao thức Tacacs+



link: http://www.mediafire.com/?jd4n052c1o1rrph

BUS

Đã bao giờ bạn bước chân lên một cái xe bus và cùng nó lang thang khắp thành phố chưa? Nếu chưa thì hãy thử lên xe, ngồi yên, lặng ngắm tất cả và sẽ thấy đôi điều thú vị.
Mỗi chúng ta khi sinh ra đã có một bến đầu, và chúng ta bắt đầu đi tìm bến cuối cho riêng mình. Bắt đầu đi nhé!


Có những người bước lên xe và biết rõ bến nào là cuối cùng cho họ. Có những người chỉ chờ đợi, đến khi mệt mỏi sẽ bước xuống xe và kết thúc hành trình.
Ngay cả khi biết bến cuối và thậm chí có bản đồ trong tay, nhiều người vẫn cảm thấy khó khăn. Đôi khi, chúng ta bỏ lỡ chuyến cần đi, lên một chuyến xe khác, đi theo lộ trình khác cũng đến đích nhưng dài hơn và quanh co hơn nhiều.
Có những người lên xe không bao giờ muốn hỏi, họ tự quan sát, tìm điểm xuống và chuyến xe cho mình. Lại có những người hoang mang, luống cuống trước những đường phố lạ - họ phải hỏi, nhận sự giúp đỡ của bác phụ xe hay ai đó cùng đi trên đường.
Con đường các bạn đi qua, hãy ngắm cho thật kỹ. Những đường phố thật khác nhau. Có cái nhỏ bé, cũ kĩ và tĩnh lặng; có cái ồn ào và hoa lệ. Bạn sẽ thích cái này, không thích cái kia. Tùy bạn thôi... đó là con đường bạn đã chọn và nó sẽ đưa bạn tới điểm cuối. Nhưng cẩn thận nhé, vì đôi khi, một vài cửa hàng hay quang cảnh sẽ cuốn hút bạn. Bạn xuống xe và quên mất con đường đang đi. Thi thoảng cũng nên vui một chút nhưng đừng bao giờ từ bỏ con đường đã chọn.
Bây giờ tôi sẽ nói về những người bạn đồng hành.
Một ngày đẹp trời, bạn bước lên xe bus, và có cảm giác đặc biệt về người bạn ngồi cùng. Hình như người ta đến điểm cuối với bạn. Bạn cởi mở và thấu hiểu. Bạn có một người bạn đồng hành. Bạn hay người ấy có thể gục đầu vào vai người kia thiếp ngủ... bởi cả hai biết, khi đến nơi sẽ có người đánh thức mình. Tuyệt thật.
Nhưng cũng có những người khác. Bước lên xe và cảm thấy chút thân quen. Bạn tưởng rằng đã tìm được một nơi để gửi gắm. Bạn gục đầu vào bờ vai đó ngủ. Khi tỉnh giấc, người ấy đã không còn bên bạn. Có thể vì lỡ xe mà người ta ngồi cùng chuyến với bạn. Hay khi nhìn ngắm con đường, họ chợt nhận ra cần tới điểm cuối cùng khác, đi một chuyến xe khác. Đơn giản hơn, thấy vai mình mỏi quá, họ bước xuống, chờ chuyến xe sau với người đồng hành khác.
Bạn lo lắng và hốt hoảng vì không có ai đi cùng? Khi ra đi, người ta cũng chẳng thèm đánh thức làm bạn cũng lỡ cả điểm xuống? Thậm chí, bạn xuống xe, trở lại điểm đầu để tìm người ta... Thế thì tôi muốn nói với bạn rằng, đừng lo lắng vì bỏ lỡ hay xuống nhầm vài bến. Cứ đi đi nhé. Có thể bạn đến muộn, có thể phải đi loanh quanh chút nhưng tôi tin bạn sẽ đến đích...
Chỉ cần bạn quên đi khoảng trống bên cạnh và quyết tâm đi tiếp. Cứ yên lòng rằng, bạn sẽ tìm ra những người giúp đỡ bạn, tìm được một người bạn đồng hành khác - thật sự cho bạn mà thôi. Cũng có thể, bạn sẽ bất ngờ gặp người kia đang chờ bạn ở điểm cuối.
Vậy thì, sáng mai tỉnh giấc, bạn hãy bước tiếp lên chuyến bus của mình - với niềm phấn khích được ngắm những đường phố sắp qua, niềm hạnh phúc và tự tin khi được ai đó giúp và giúp được ai đó tìm đường, một chút ấm áp của người bạn đồng hành mà tôi tin sẽ sẵn sàng ở đó khi bạn cần.
Nhớ nhé... Tôi sẽ đi tiếp con đường của mình dù có thể sẽ không có ai đồng hành, tôi sẽ đi tìm bến cuối cho riêng mình.....

9 thg 11, 2010

khát vọng của nàng Violet

Khát vọng của nàng Violet

Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.
Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".

Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ :
- Chuyện gì xãy ra với con vậy ?
Nàng Violet cất giọng tha thiết :
- Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa Hồng !
Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa :
- Con có biết mình đang đòi hỏi điều gì không ? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.
Nhưng Violet vẫn một mực nài nĩ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.
Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây,làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những lòai hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.
Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót :
- Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy !
Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào :
-Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoãi mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đãn ngẫng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe đuợc lời thì thầm của chị gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tôi có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã được đi đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện đuợc ứơc mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi