Liên kết

20 thg 4, 2011

Cuộc sống là cho và nhận...

Nếu như hôm nay bạn đã cho đi một điều gì đó thì ngày mai bạn cũng sẽ nhận được những giá trị tương tự mà hôm qua bạ đã cho đi, nhưng cũng có khi cái tương lại bạn sẽ nhận được sẽ là...

"đừng giữ lại ,hãy cho đi khi ai đó đang cần"



Có đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công ! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu....Vấn đề thật ra rất đơn giản. Bởi lẽ khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được .

Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?



Thiết nghĩ, cuộc đời này là một vòng tròn và luôn cân bằng. Không có sự bất công nào với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn hoặc của những người khác với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để đón nhận nó hay không!

Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau. Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì điều quan trọng nhất là bạn nhận lại được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính!

Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả, đôi khi là hữu hình mà cũng có khi là vô hình.

Nhưng dù biết cuộc sống đôi khi không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi bởi cho đi là bạn đã yêu thương lấy chính bản thân mình, đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người!

Đời người như dòng sông, như cuộc sống hòa tan với thời gian luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế. Tất cả những dòng sông đều sẽ đổ về biển, và biển bao la lại rót vào những dòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngừng nghỉ ấy là cuộc sống. Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi nguồn cho những mầm sống mới!

Cuộc đời ấy, có bao lâu mà hững hờ!

14 thg 4, 2011

Câu đố kinh thánh

Xin chào !

Hiện tại mình hiện đang có CD1 của phần mềm câu đố Kinh Thánh 3.0 với 800 câu hỏi bao gồm nhiều chủ đề khác nhau. Một tài liệu bổ ích trong việc tìm hiểu giáo lý cũng nhứ có thể làm tài liệu tham khảo và áp dụng để đố vui trong các cuộc thi giáo lý hay trò chơi trong dịp hè cho các em thiếu nhi.

Phần mềm này 330MB, dung lượng rất là lớn, nếu ai ai cũng download thì việc nghe nhạc sẽ bị gián đoạn và giựt giựt, do vậy trước mắt chúng tôi không thể giới thiệu rộng rãi đến quý ACE lúc này được, ai có nhu cầu thì có thể email hay nhắn tin cho tôi. Tôi sẽ gởi link cho quý ACE download.

Một số vấn đề cần lưu ý
- Khi bạn có ý định cần down soft thì nên theo dõi Reply hồi âm sớm nhất để down ngay khi nhận được hồi âm của tôi, vì link download sẽ được thay đổi ngẫu nhiên sau 24 tiếng
- Sau khi download xong, giải nén và tìm chạy file : CDTK30T1.EXE trong thư mục CauDoThanhKinh3.0.
- Giao diện chính của chương trình.




Download: tại đây

Chia sẻ

Mình thấy một số bạn tìm kiếm phần mềm để học vất vả quá!
Có gì khó khăn về việc kiếm phần mềm và tài liệu có thể liên lạc với mình!
Chương trình cho các bạn học đồ họa Corel X5 full!
Download: tại đây
Giới thiệu
CorelDraw là chương trình vẽ hình vectơ đã có từ lâu với tính năng tương tự Illustrator của Adobe. Như một ứng dụng chính của Corel Graphics Suite, CorelDraw ra mắt với nhiều tính năng mới quan trọng, không quá hào nhoáng mà thiết thực và chắc chắn đủ cho những tay chuyên nghiệp tìm thấy được sự nâng cấp thú vị.

CorelDRAW® Graphics Suite cho phép bạn xử lí những dự án thiết kế và đồ họa một cách tự tin. Các công cụ chuẩn xác, khả năng tương thích file hàng đầu cùng nội dung chất lượng cao giúp bạn biến những ý tưởng sáng tạo của mình thành thành quả chuyên nghiệp: từ những logo và bảng hiệu độc đáo, đến tài liệu marketing đột phá và đồ họa web bắt mắt.
CorelDRAW Graphics Suite cung cấp toàn bộ những công cụ đồ họa cần thiết:
http://www.corel.com/futuretense_cs/ccurl/201/772/bannerCDGSX5.jpg
Minh họa
CorelDRAW® là một ứng dụng minh họa véc tơ và xếp đặt trực quan. Dù bạn là nhà thiết kế chuyên nghiệp hay bất kì ai muốn có thành quả chuyên nghiệp, CorelDRAWsẽ nhanh chóng giúp bạn
    Các công cụ minh họa mạnh mẽ và trực quan giúp bạn tạo bản thiết kế một cách nhanh chóng và dễ dàng Khả năng tương thích file hàng đầu với hơn 100 bộ lọc xuất/nhập, cho bạn thêm sự linh hoạt
Xếp đặt
Với công cụ Interactive Table (bảng tương tác), các layer chuyên biệt, duyệt định dạng văn bản thời giann thực, và tính năng nhân dạng font tích hợp, CorelDRAW giúp bạn bố trí bản thiết kế nhanh hơn

    Công cụ Interactive Table mới trong CorelDRAW giúp bạn tạo và nhập bảng để cung cấp khả năng xếp đặt theo cấu trúc cho văn bản và đồ họa Các layer chuyên biệt cho bạn quyền kiểm soát và tạo các kiểu bố trí riêng biệt trong một tài liệu nhiều trang Tính năng New Live Text Formatting trong CorelDRAW cho bạn thấy định dạng văn bản sẽ thay đổi thế nào trước khi bạn áp dụng nó Các công cụ dễ dùng như Create Boundary (tạo đường biên) , Simplified Star và Smart Fill (phủ thông minh) giúp bạn làm việc nhanh hơn

Chỉnh sửa ảnh

Corel® PHOTO-PAINT®  là một phần mềm chỉnh sửa ảnh chuyên nghiệp cho phép bạn nhanh chóng và dễ dàng tút lại và cải thiện ảnh. Được tích hợp với CorelDRAW, nó đặc biệt hữu dụng trong sản xuất đa tác vụ bao gồm chỉnh sửa hình ảnh.

    Hoàn toàn hỗ trợ 24 bit màu Giờ tương thích với các định dạng RAW cho hàng trăm loại máy ảnh Tính năng duỗi ảnh giúp bạn nhanh chóng và dễ dàng tinh chỉnh các bức ảnh được quét hoặc chụp ở góc Thêm nhiều tính năng và hiệu ứng giờ cung cấp phản hồi hoành đồ theo thời gian thực, vì vậy bạn có thể xem trước sự thay đổi và so sánh kết quả khi bạn tinh chỉnh tông ảnh, áp dụng hiệu ứng hay xử lí file RAW Tính năng Cut out lab mạnh mẽ, dễ dùng có thể tìm thấy trong CorelDRAW và Corel PHOTO-PAINT, là một sự bổ sung lí tưởng cho công việc của bạn
Tìm kiếm

Với Corel® PowerTRACE™, bạn có thể nhanh chóng và dễ dàng tìm kiếm ảnh, chuyển đổi chúng thành ảnh véc tơ và có thể chỉnh sửa

    Chuyển đổi file ảnh thành đồ họa véc tơ là một cách tuyệt vời để nhập nôi dung sáng tạo và biến nó thành thành quả chuyên nghiệp Corel PowerTRACE tạo một bảng màu, cho phép bạn dễ dàng chỉnh sửa, phối hoặc xóa màu và kiểm soát màu xuất hiện trong kết quả tìm kiếm

Các tính năng mới và cải tiến:
Đơn giản hóa tác vụ

    Giao diện người dùng hiện đại: các tính năng giao diện người dùng mới, trực quan hơn, các biểu tượng, trình đơn được thiết kế lại và CorelDRAW® ConceptShare™:chia sẻ các bản thiết kế và ý tưởng của bạn với đồng nghiệp và cộng tác với khách hàng theo thời gian thực Corel® PowerTRACE™:tiết kiệm thời gian và thêm quyền kiểm soát với giải pháp chuyển đổi ảnh sang véc tơ mạnh mẽ này Windows® Color System:Đối chiếu màu sắc giữaCorel và các ứng dụng của Microsoft Adobe® Color Management Module:đối chiếu màu sắc giữa Corel và các ứng dụng của Adobe

Tìm kiếm bản thiết kế của bạn

    Khả năng tích hợp cùng Windows Vista® được cải thiện: tổ chức các dự án và tìm kiếm fileOrganize projects and search for files Nội dung mới, có thể chỉnh sửa:10,000 ảnh clipart (mới 40%), 1,000 ảnh chất lượng cao và thêm nhiều font độc đáo: bao gồm 75 Windows Glyph List 4 (WGL4) hỗ trợ kí tự Hy Lạp, chữ Kirin và những bộ kí tự quốc tế khác, cũng như những font khắc dòng đơn và font đa nền OpenType® Hộp thoại New From Template được thiết kế lại : dễ dàng tìm kiếm mẫu phù hợp cho mọi tác vụ, và tìm kiếm nhờ từ khóa 80 mẫu được thiết kế chuyên nghiệp: Với những từ khóa, ghi chú về sự lựa chọn thiết kế, lời khuyên cùng cách duy trì bản thiết kế đẹp khi tùy biến mẫu


Tăng tốc xếp đặt và chỉnh sửa văn bản
Bảng tương tác:tạo và nhập các kiểu xếp đặt theo cấu trúc cho văn bản và đồ họa Các layerr chuyên biệt:nhiều kiểu xếp đặt trong một tài liệu nhiều trang Định dạng văn bản trực tiếp : Duyệt thay đổi định dạng trước khi áp dụng chúng Tích hợp với WhatTheFont™:nhanh chóng nhận dạng font Hiệu ứng gương:hiệu ứng gương cho văn bản theo chiều ngang hoặc dọc, hoặc cả hai

Thêm niềm vui, thêm hiểu biết

    Màn hình chào mừng: truy cập những tài liệu, mẫu, công cụ học tập, và những mẫu thiết kế hiện đang sử dụng từ một địa điểm CorelDRAW® Handbook - Cái nhìn từ chuyên gia: chiêm ngưỡng những dự án ấn tượng và học tập từ những nhà thiết kế chuyên nghiệp Video thực hành: nghiên cứu hàng giờ với video thực hành CorelTUTOR™:truy cập trực tuyến, những chỉ dẫn dựa trên dự án CorelDRAW.com:chia sẻ bản thiết kế, ý tưởng và niềm vui với cộng đồng trực tuyến này

Các tính năng xử lí ảnh nâng cao
Hỗ trợ file RAW :điều khiển tương tác giúp bạn duyệt tinh chỉnh theo thời gian thực Duỗi ảnh:khả năng điều khiển tương tác mới giúp tác vụ nhanh chóng và dễ dàng Phản hồi biểu đồ:nhiều tính năng hơn bao giờ hết Hộp thoại Tone Curve cải tiến:giúp bạn tinh chỉnh ảnh chuẩn xác hơn


Yêu cầu hệ thống:
Windows® XP (with Service Pack 2 or later), hoặc Windows Vista™ (32-bit or 64-bit editions),
RAM 512 MB, 430 MB ổ cứng trống Pentium® III, 800MHz hoặc AMD Athlon™ XP Màn hình độ phân giải 1,024 × 768 hoặc cao hơn DVD drive Chuột hoặc bàn vẽ.

8 thg 4, 2011

Sống để làm gì????

Ở lứa tuổi của tôi, đáng lẽ người ta cũng chỉ việc sống, học tập và cố gắng cho một tương lai đằng trước thì tôi lại không có được niềm hạnh phúc giản đơn ấy.

Tôi cũng đã từng là một du học sinh ở một trường đại học quốc tế, đã từng là niềm tự hào và là hi vọng của bố mẹ. Tôi cũng đã từng có được tình yêu thương của bạn bè và một người con trai đặc biệt. Đáng lẽ là mọi việc sẽ là như thế, nhưng mọi thứ đã thay đổi sau một tai nạn trớ trêu. Tất cả đổ sụp xuống trên đầu.

Tôi đã từng xem bộ phim One litre of tears, nhân vật nữ chính luôn hỏi “Why me?” “what is my purpose of keeping alive?” để rồi đến một ngày, tôi cũng phải hỏi bản thân mình bằng chính câu hỏi đó. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy với tôi? Tại sao lại là tôi? Mục đích của tôi đang cố gắng giữ sự sống cho mình là gì?
Khi tôi tỉnh dậy, khó nhọc mở được đôi mắt của mình ra, ánh đèn lóa sáng. Xung quanh chỉ một màu trắng, toàn thân tôi bất động và đau đớn. Tôi không nhớ ra được tại sao mình lại ở đây, không thể nhớ ra được đây là đâu, không thể nhớ ra bất cứ điều gì đã xảy ra. Đôi chân nặng trĩu, toàn thân nhức nhối đớn đau, như một phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay cấu xuống đùi mình…. Một lần… hai lần… rồi ba lần…. không có cảm giác. Một cái gì đó trong tôi chợt nhói lên, cảm giác tan vỡ trong trái tim, tôi chưa thể chấp nhận được cái sự thật nào đó giống như trong giấc mơ của mình. Tôi không dám tin nên cũng không dám khóc. Chỉ coi như tất cả là một giấc mơ. Mọi thứ đã xảy ra có vẻ rất mơ hồ, chỉ có nỗi đau là có thật.

Tương lai của tôi khép lại như thế, bố tôi qua đời trong cùng tai nạn với tôi. Chỉ có tôi là được sống. Nhưng để có được sự sống, tôi đã phải trả một cái giá quá đắt. Tôi bị liệt hai chân, không bao giờ còn có khả năng đi lại được nữa. Dường như mọi thứ quá sức chịu đựng của tôi mà tôi vẫn đang phải chịu đựng, tôi phải chấp nhận một thực tế nào đó mà đã xảy ra như trong một giấc mơ mà đến bây giờ tôi vẫn chưa thể nào tin nỗi, tại sao chuyện này lại xảy đến với tôi? Tại sao?

Một năm trôi qua, tôi nằm bất động. Thế giới chỉ lớn bằng cái trần nhà, xa hơn nữa cũng là qua chiếc gương soi ra ngoài cửa sổ. Dù đã cố gắng mạnh mẽ nhưng nhiều đêm tôi bật khóc vì buồn tủi cho bản thân mình. Tôi thương cho mẹ tôi, một mình cô độc chẳng còn có bờ vai để ngả đầu nương tựa nữa, chỉ một mình nuốt nước mắt vào trong thương cho đứa con tàn tật. Trong tim tôi vẫn còn vẹn nguyên cái cảm giác nhói đau của những ngày tháng ấy. Tôi đã đặt cho mình một câu hỏi “sống để làm gì?” Mà vẫn chưa tìm ra được câu trả lời, chỉ biết rằng mình đã được sống thì không nên chết.

Tôi sẽ dùng tới cả trái tim chân thành của mình, thời gian của mình để làm
cho những người mình thương yêu nhất được hạnh phúc (Ảnh: Internet)



Nhiều khi chạnh lòng, nước mắt tôi vẫn trào ra trong đêm, chỉ muốn buông xuôi, muốn từ bỏ cuộc đời cho xong. Bởi lẽ tôi chỉ còn như một gánh nặng, chẳng còn một chút hi vọng gì nữa, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Sự nghiệp chưa có mà đã dở dang, bản thân mình chẳng chăm sóc được cho mình còn mong gì chăm sóc cho ai nữa, tôi vô tình trở thành một đứa con bất hiếu. Đau đớn đến tột cùng, cảm thấy mình không thể nào vượt qua nổi.

Thời gian dần trôi qua, những lời lẽ cảm thông và thương hại của người khác đã không còn làm cho tôi cảm thấy quá đau lòng. Tôi như dần miễn dịch được với nỗi đau ở thể xác và tâm hồn hay tôi đã không còn bận tâm đến nó tôi cũng không biết nữa, chỉ biết mọi ngày trôi qua vô nghĩa và nhạt nhẽo, tôi quên mất cả giá trị của bản thân mình.

Một năm sau, tôi đã tự ngồi dậy được, đã ngồi được trên chiếc xe lăn để lăn qua lăn lại. Thấy cuộc đời sao mà khác đến như thế? Nhìn vào trong gương, cũng cảm thấy mình giống như một con người khác, mái tóc cắt ngắn xơ xác, da xanh xao và gầy yếu, đôi mắt quầng thâm trĩu nặng mệt mỏi. Nhìn quanh nhà một lượt, tôi bỗng muốn được đứng lên biết bao nhiêu. Tôi muốn lấy chổi giúp mẹ tôi quét sạch lại căn phòng, muốn quét sạch mấy cái màng nhện bám trên tường, muốn nấu cho mẹ một bữa ăn, dọn dẹp lại căn bếp. Tôi không đứng lên mà đã cảm thấy gục ngã, tôi yếu ớt tới mức thế sao? Tôi cười cợt mà giọt nước mắt bỗng trào ra. Tôi còn làm được gì cho cuộc đời này?
Đọc lại những cuốn sách kinh tế bằng tiếng Anh cũ mà tôi thích ngày xưa, cảm thấy nhạt nhẽo và vô vị. Đọc những cuốn sách này để làm gì? Để thông minh hơn, để hiểu biết hơn, rồi sẽ ra sao nữa? Chẳng phải là vẫn ngồi trên chiếc xe lăn với những vòng quay mà chính mình không tự đẩy đi được sao?

Tất cả những suy nghĩ đó được tôi viết lại vào nhật kí, bằng những bài thơ. Rồi tôi online, vào các forum. Dường như tôi đã lớn, cái nhìn cuộc đời đã thật khác. Càng an ủi động viên những người có cùng hoàn cảnh với mình, tôi lại càng cảm thấy mình có nghị lực sống và càng cảm thấy mình cần phải làm được một điều gì đó. Tôi bắt đầu viết truyện ngắn, rồi truyện dài, rồi tiểu thuyết, rồi đến câu chuyện của cuộc đời mình. Nguồn cảm hứng không ngừng xuất hiện trong đầu, viết nháp rồi lưu nháp, mọi thứ vẫn còn dở dang. Nhưng tôi luôn tự nhủ, mình phải cố gắng trước đã. Không quan trọng mình sống trong bao lâu mà quan trọng là mình đã sống như thế nào. Không quan trọng mình đã làm được những gì mà quan trọng là mình đã cố gắng ra sao. Tôi tìm được chính mình, tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình như thế. Tôi biết tại sao tôi lại được sinh ra trên đời này. Tại sao tôi lại đáng được sống. Tôi sống để làm gì. Tôi sẽ dùng tới cả trái tim chân thành của mình để làm cho những người mình thương yêu nhất được hạnh phúc, sẽ an ủi tới những người đang đau đớn bằng những câu chuyện, những bài học ý nghĩa cho cuộc đời. Để họ cũng tìm ra được chân lý cho cuộc sống như tôi, mà vượt qua được tất cả những nỗi đau, nhìn cuộc đời bằng đôi mắt đẹp. Để thấy rằng cuộc đời sao đẹp thế.

Ước mơ trở thành một doanh nhân của tôi đã không còn nữa, cả niềm đam mê vác máy ảnh đi khắp nơi để chụp lại những khoảnh khắc đẹp cũng không còn nữa. Chỉ còn lại một điều ước giản dị từ thuở xưa, trở thành một nhà văn, làm được điều gì đó có ý nghĩa cho mình và cho cuộc đời này vì đâu phải sống là sống cho riêng mình.

Mọi thứ vẫn còn dở dang, cả tình yêu tôi cũng đang còn dang dở. Hành trình vẫn còn ở phía xa kia, vinh quang không đợi tôi đến. Cái đích cuối cùng không phải chiến thắng được ai, cũng chưa hẳn là chiến thắng được số phận mà là chiến thắng được bản thân mình. Tôi vẫn còn sẽ hướng về phía đó, vẫn sẽ sống và cố gắng để cuộc đời không vô nghĩa. Không còn phải tự hỏi bản thân mình “sống để làm gì?” và thay vì oán trách “tại sao lại là tôi chịu đựng những ngang trái này”. Sẽ có ngày tôi tự trả lời được tại sao tôi lại làm được những điều tôi đã làm được. Tất cả đều cần phải cố gắng trước đã. Đừng hỏi mình sống để làm gì? Mà hãy hỏi mình nên sống như thế nào. Chúc tất cả các bạn hạnh phúc và có một cuộc sống đẹp đầy ý nghĩa.

6 thg 4, 2011

Một thời để nhớ!

E đến lớp cùng ai?

Hồi học trường làng, lớp tôi có một chú tiểu. Chú mang theo lồng chim sáo, treo trước hiên lớp. Giờ ra chơi bọn tôi xúm lại trêu chỉ để nghe tiếng chim sáo lặp đi lặp lại: “A-di-đà Phật!”. Tiếng “A-di-đà Phật!” nghe thật hoà bình giữa những chú nhóc nghịch như giặc trận.

Ra phố học, tôi khiếp vía thấy một bạn gái “chơi” hẳn con rắn trong ba lô đến lớp. Cô bạn này thừa cá tính đến mức quái tính, thầy dạy toán còn choáng huống gì tôi. Vật cưng này thì đến con chuột già của Ron hay con cóc của Nevill (bạn của Harry Potter) cũng chào thua!

Mà đâu cần phải độc đáo, học trò nào cũng có cái gì đó để mang đến lớp. Lớp càng thấp, gia tài càng nhiều, bí mật càng ít. Này là chùm dây chun kết lại để nhảy dây. Này là bó que chuyền. Không biết chúng quý thế nào nên chúng tôi cứ thử giật chạy. Còn con quay của tụi tôi thì quý như đĩa bay. Những viên bi ve đa sắc thì quý khác gì ngọc bội gắn vào tuổi ấu thơ. Thật kỳ lạ là túi quần sooc của con trai tụi tôi luôn thủng. Lớn lên rồi mới biết vì gia tài là những viên phấn. Có vải nào chịu nổi chất vôi ngấm nước xà phòng ăn mòn nó?

Học trò nghèo đi học mang cái áo của chị, bộ sách của anh. Đến lớp cô giáo hỏi “con của mẹ H, bố L hả?” mới biết mình còn mang theo cả nước da của mẹ, hình dáng của cha. Học trò nghèo đi học mang theo màu phèn đỏ trên móng chân sau vụ cấy. Và giấu trong ống quần là đôi bắp chân “chấm bi” vì đỉa cắn sau mùa hè lội ruộng.

Học trò quê đi học mang cốm nếp trong cặp, biết mùa gặt rộn ràng đã qua. Và mang theo vết bùn trên áo, biết mùa mưa bão đang đến. (Ở quê người ta cứ thản nhiên “huy động” học trò đắp đê, gặt chạy bão, bắt rầy nâu, bắt chuột, bắt châu chấu trong những mùa “chiến dịch”, như những lao động chính thực thụ bạn ạ!).

Học trò xóm núi mang theo cặp lồng cơm. Học trò xóm bãi mang theo mái chèo. Khi trời mưa họ chỉ mang theo chân đất. Ăn cơm chung thật vui. Nhờ đó mà tôi biết thêm rằng thân cây đu đủ cũng có thể thái lát để muối dưa. Và bạn biết thêm rằng cơm độn sắn thì dễ thiu hơn cơm không độn. Bạn có quả đào quả mận, tôi có quả chanh, có đùm muối ớt, cũng thành quà quê ngon vô địch toàn cầu.

Học trò quê thân nhau. Đôi khi bạn không mang gì tôi cũng biết bạn đang mang gì. Bạn đang mang những quả trứng của con gà mái mơ trên tà áo mới. (Những quả trứng mà con gà mái mơ nặn mình sinh nở để kịp ra chợ chuyển thành chiếc áo dài trắng đồng phục của bạn). Hay chiếc xe đạp bạn đi đến trường là một nửa lứa lợn mới sinh. Đôi dép bạn mang đến lớp đôi khi là mớ sắn củ khoai. Quả na cố sức mở mắt, qủa mít nóng lòng nở gai... Tất cả kịp cho bạn mùa đến lớp.

Và còn nhiều nữa những “ai” theo bạn đến lớp? Mỗi tâm tư người là một cõi riêng tư. Mỗi chiếc cặp là một bí mật học trò, tôi làm sao biết hết được. Nếu bạn kể ra, hẳn sẽ thú vị hơn nhiều lần tôi phải không?

5 thg 4, 2011

Đến với tội nhân Con

Khi Đức Giêsu đang dùng bữa tại nhà ông ấy, có nhiều người thu thuế và người tội lỗi cùng ăn với Đức Giêsu và các môn đệ, vì họ đông đảo và đã đi theo Ngài. (Mc 2,15)



Người Do Thái và những kẻ tự coi mình là công chính hay nói xấu Đức Giêsu về chuyện gì? Câu trả lời thường gặp trong các sách Tin Mừng là: Đức Giêsu thường đàn đúm với thành phần bất hảo, những kẻ tội lỗi. Thật vậy, ta sẽ còn ngạc nhiên hoài: Vì sao Đức Giêsu đã không chọn một lối sống an ổn và dễ dàng hơn, đồng thời cũng ‘thiêng liêng’ hơn và ít điều tiếng hơn, chẳng hạn vào sống trong Đền Thờ? Hoặc nếu phải tiếp xúc với người ta thì tại sao Ngài không giữ ‘thanh danh’ bằng cách giới hạn chỉ trong vòng những người có hạnh kiểm tốt? Chịu tiếng xấu thì cũng phiền lắm chứ; thế mà Đức Giêsu đã quyết chọn cái phiền phức này. Thật lạ!

Hình như ta chỉ có thể hiểu được việc Đức Giêsu ở giữa những người tội lỗi khi ta biết nhìn sự chọn lựa ấy từ góc nhìn của chính những người tội lỗi. Người tội lỗi được vui mừng vì thấy mình không bị bỏ rơi. Họ được khích lệ, được nâng đỡ để tìm lại phẩm giá đã từng đánh mất. Họ được trao cho niềm hy vọng hòa giải và chữa lành! Tất cả những điều này thật là quan trọng đối với Đức Giêsu, đến nỗi Ngài chấp nhận trả bằng mọi giá.

Lạy Chúa, con cũng là kẻ mang trong mình nhiều tội lỗi, nhưng Chúa nào có bỏ rơi con, Chúa vẫn đồng hành trên mọi nẻo đường con đi, mọi công việc con làm... Con cám ơn Chúa!

Lạy Chúa Giêsu, biết bao tâm hồn mang thương tích xung quanh đời con - xin dạy con biết đến với họ, dạy con biết  sống bao dung, nhân hậu, dễ gần, nhất là với những người thường bị kỳ thị và xa lánh.

3 thg 4, 2011

Sống không hối tiếc những điều đã qua...

Hai mươi tuổi, bạn tặng em cuốn “Tất cả những dòng sông đều chảy”. Từ đó, hơn năm năm đã trôi qua. Và ở những khúc quanh khó khăn nhất của con sông đời mình, em đều đọc lại cuốn sách ấy, thấy nó như viết cho mình. 
Cuộc đời đúng là một dòng sông, cho dù là khi êm đềm chảy qua những cánh đồng vàng rực mênh mông, dù là khi dữ dội những vỉa đá ngầm giữa hai bờ sông đỏ rực dựng đứng, hay khi cạn khô trong một vũng lầy buồn bã tiếng chim hú gọi, dù khi mở ra mênh mông hòa vào đại dương, đó vẫn là một sự vận động không ngừng của sự sống. 
Không có bắt đầu mà cũng không có kết thúc, không có dừng lại, càng không có sự chảy ngược nào vĩnh viễn, dù ở hình thái nào, phút giây nào, con sông cũng đang chảy đi, chảy về phía biển và từ đó lại sinh ra… Mỗi lần dừng lại ở một khúc quanh khó khăn và quay nhìn lại, em thường tự nhủ mình cuộc sống là như thế. Không có nỗi đau nào chỉ đơn giản là một nỗi đau, có khi nó chính là động lực cần thiết để dòng nước không mắc cạn vĩnh viễn, mà lại có thể trôi đi… 
Nhìn lại một quãng đời, một tình yêu, người ta thường thấy cay đắng. Đôi khi em cũng thế. Đôi khi em cũng nhìn lên tay mình, lên những đường vân chằng chịt và những điều được vận để thấy lòng mình có chút đắng cay. Đôi khi em cũng thấy lòng ngập tràn oán trách và hờn tủi. Nhưng những giây phút ấy qua rất nhanh, rất nhanh khi em tự nhủ mình không bao giờ được oán trách và hối tiếc. Không ai hoàn hảo cả. 
Ai cũng có lỗi lầm. Và lỗi lầm nào cũng có nguyên nhân sâu xa của nó. Em vẫn tin, sống trên đời, không ai muốn làm đau người khác cả. Cảm giác oán trách người khác chỉ làm mình cay đắng hơn. Còn cảm giác hối tiếc chỉ khiến mình hoang mang hơn. Vậy thì sao không mỉm cười bao dung trên những điều đã không còn là thực tế nữa, và để cho tất cả những vui buồn từng là quan trọng ấy qua đi? Thời gian dành để oán trách người khác và hối tiếc những gì mình chưa làm được ấy sao không để sống cho trọn vẹn thời khắc hiện tại của mình? 
Đành rằng chẳng dễ dàng để quên, để tha thứ, để lòng mình nhẹ nhàng đi trong bao dung. Nhưng em tin cuộc sống là do mình tạo ra, chỉ cần mình muốn thì sẽ làm được. Có thể sẽ cần thời gian và nhiều nước mắt trước khi sẽ lại mỉm cười, nhưng con sông tù túng trong vũng cạn rồi sẽ lại đổ nước và rồi sẽ lại xuôi dòng… 
Có những người đi mãi, đi mãi không bao giờ thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của những oán hờn người khác, khóc thương bản thân mình hay oán trách cuộc đời. Em không muốn một ngày mình cũng thành như thế. 
Có thể có những giây phút chúng ta tin rằng cuộc đời thế là hết, rằng chúng ta sẽ không bao giờ thương yêu ai nữa, rằng ta sẽ sống như một ẩn sĩ ở một bến bờ lặng lẽ nào đó bên một dòng sông không bao giờ chảy nữa. 
Có thể có những khúc quanh hiểm nghèo, khi nỗi mất mát quá lớn, ta cảm thấy như mình không thể vượt qua một hàng rào xám xịt với những cọc cao, và phía trước là một con đường dài xám xịt, trống rỗng của cuộc đời thiếu hẳn hình bóng người mình yêu. 
Có thể có những khoảnh khắc khi nỗi đau và nỗi tủi thân chạm vào đến những chỗ sâu nhất trong tim mình, ta cảm thấy oán giận đến nỗi tin rằng ta sẽ không bao giờ tha thứ được, sẽ không bao giờ được để ai làm tổn thương ta như thế nữa, và rằng ta có thể làm đau họ nhiều hơn thế…Nhưng tin hay không, rồi tất cả sẽ qua. Chúng ta sẽ vượt qua những khúc quanh cuộc đời đó. Và một ngày nào đó nhìn lại, ta sẽ tự hỏi tại sao mình có thể cảm thấy như vậy… 
Em muốn mình mỉm cười. Vượt qua những đau xót, những hờn giận, những hối tiếc, em muốn mình tha thứ và mỉm cười. 
Bởi vì: Sống, không phải là cứ bước đi không nhìn lại.